
àng có muốn đem cả đời mình chôn
vùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tại
đây sao?
Nếu
như vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cá
tính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,
cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàng
có thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồi
tất cả tình cảm lại.
Không
thương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Mà
hắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một người
khác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Cho
nên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng còn
chưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thành
một kẻ đáng thương.
Cái
bụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầy
tràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cục
cưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đã
hơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoáng
nhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy tháng
trước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,
hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũng
buồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đương
nhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảm
xúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điều
đó vô cùng sâu sắc.
May
mắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũng
có thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da có
thịt lên một chút.
“Nương
nương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lại
gần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lên
bàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
Giang
Sơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏi
bà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chăm
sóc cuộc sống của nàng.
Điều
này nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này không
có người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàng
quỳ gối cầu xin tha thứ.
Có
quỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuối
cùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưng
trong bụng nàng vậy, có khi cục cưng khuynh tay dứt cù chỏ hay co chân đá bụng
nàng, nàng sẽ vui vẻ mỉm cười.
Mỗi
một ngày đi qua, cảm thụ được sinh mệnh trong bụng đang lớn dần lên, nàng không
khỏi cảm động vô cùng. Đây là đứa con bé nhỏ
của nàng! Là thân nhân của nàng ở nơi xa lạ này.
Nhưng...
ánh mắt Giang Sơ Vi trở nên ảm đạm, hồi lâu, nàng mới mở miệng, thanh âm nhỏ
như muỗi cơ hồ không thể nghe được.
“Cục
cưng, thực xin lỗi......”
Nàng
nhắm chặt mắt lại, nghĩ đến nam nhân kia thì trong ngực dâng lên một nỗi chua
chát, nàng lập tức áp chế nó xuống, trong lòng đưa ra một quyết định.
Cho
dù tâm có đau như bị xé nát, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.
Giang
Sơ Vi khẽ cắn môi dưới, nàng nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình như có một nỗi đau
khó nói thành lời, “Hạ Hầu Dận...”
Hắn
sẽ đồng ý đáp ứng chứ?
*
“Nàng
thế nào rồi?” Hạ Hầu Dận chắp hai tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi về
hướng lãnh cung, bóng hình cao ngất lộ một tia suy sụp.
“Gần
đây tình trạng của Nương nương tốt hơn, không còn nôn mửa nữa, cũng đã bắt đầu
biết thèm ăn ít nhiều, buổi tối giấc ngủ cũng an ổn hơn. Tuy
nhiên, nghe mama tuỳ tùng nói, nương nương vẫn còn rất gầy, bụng không hề to
giống như người đã mang thai được năm tháng.”
Hạ
Hầu Dận lập tức nhíu mày, “Lại tiếp tục chuẩn bị nhiều nhiều thuốc bổ một chút
để đưa qua, làm cách nào đó để ép cho nàng ăn nhiều thêm, kêu mama tuỳ tùng
chăm sóc nàng cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
“Trừ
lần đó ra, nàng có còn hỏi mama thêm cái gì nữa không?”
Vĩnh
Phúc nhìn bóng dáng chủ tử, thật sự khó hiểu, rõ ràng chủ tử rất quan tâm đến
hoàng hậu, vì sao lại phải giam lỏng hoàng hậu trong lãnh cung, còn bởi vì
chuyện đó mà tranh chấp to tiếng với thái hậu?
Nhưng
dù sao thì hắn cũng không dám hỏi nhiều, người sáng suốt đều nhìn ra, gần đây
tâm tình Hoàng Thượng chả tốt chút nào.
“Không
có, nương nương quả thật rất bình tĩnh, nhưng thật ra người vẫn thường cùng
tiểu hài tử trong bụng nói chuyện, lâu lâu người còn tươi cười.”
“Phải
không...” Như vậy có nghĩa là nàng sẽ không phản đối việc sinh hạ đứa nhỏ của
hắn chứ? Hay là nàng tuy không
bài xích đứa nhỏ, nhưng vẫn muốn rời xa hắn?
Nhìn
về hướng lãnh cung, Hạ Hầu Dận không khỏi thầm than nhẹ trong lòng.
Hành
động đem nàng giam vào lãnh cung đã làm kinh động hậu cung, hơn nữa hoàng hậu
còn đang có thai, rõ ràng chuyện này đáng lẽ phải là việc vui, tại sao lại bị
đưa vào lãnh cung chứ?
Ngay
cả thái hậu cũng chạy tới chất vấn nguyên nhân, bởi