
bà không hiểu sao tình cảm
hai người vốn đang rất tốt, hơn nữa trong bụng Dung nhi còn đang mang tôn nhi
mà bà chờ mong đã thật lâu, tại sao đột nhiên lại náo loạn đến độ này cơ chứ?
Nhưng
hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh của
hắn, cũng không cho phép thái hậu đến lãnh cung thăm nàng, nhốt nàng lại tại
khu vực xa xôi kia, hoàn toàn cô lập nàng.
Thái
hậu tức giận đến nỗi to tiếng mắng hắn, nhưng tất nhiên là vẫn không làm gì
được hắn. Hắn là đế vương, quân
vô hí ngôn, cho dù hắn rất quý trọng thái hậu, nhưng bà cũng hiểu được cá tính
con bà.
Lần
này hắn làm thật, cho dù bà là thái hậu cũng không có cách nào thay đổi mảy may
quyết định của hắn.
Thái
hậu tức giận hồi cung, tuyên bố rằng nếu hoàng hậu không trở về Phượng Nghi
cung, hoàng đế cũng đừng đến gặp mẫu hậu.
Về
phần bên phía quốc cữu mặc dù cũng có nghi vấn, nhưng dù sao ông cũng là thần
tử trung quân, với quyết định của Hoàng Thượng ông không nêu ra bất cứ thắc mắc
gì; các đại thần khác mặc dù cũng rất kinh ngạc nghi hoặc, nhưng mà nhìn thấy
sắc mặt của Hoàng Thượng thì cũng biết là không nên đề cập đến việc này, bởi
vậy bọn họ cũng không dám vuốt râu hùm.
Mà
nàng thì sao, tuy rằng bị nhốt tại lãnh cung nhưng tâm tình dường như vẫn rất
tốt. Hắn điều hết thảy những
người mà nàng quen thuộc đi chỗ khác, cũng ra lệnh cấm mama tuỳ tùng đang chăm
sóc nàng không được nói chuyện với nàng, hắn không đến thăm hỏi nàng, làm cho
cuộc sống của nàng trở nên đơn độc lạnh lùng chiếc bóng. Hắn
chờ nàng hối hận mà đến cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nhưng
nàng không làm!
Hạ
Hầu Dận phát hiện hoá ra điều này lại tuyệt đối không hề làm hắn bất ngờ, nếu
nàng chịu nhận thua, nàng sẽ không còn là Giang Sơ Vi, cũng không phải là sư tử
cái đầu ngẩng cao kiêu ngạo kia.
Cho
dù ở lãnh cung, nàng vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của chính mình rất khá,
trong lúc nôn nghén mà nàng còn có khí lực để mắng hắn. Khi
nghe được Vĩnh Phúc bẩm báo lại như vậy, Hạ Hầu Dận vừa bực mình vừa buồn cười.
Cái
nữ nhân kia nha, sao ngay cả lúc đang ở tại một nơi người người nghe đến đều sợ
hãi mà nàng lại còn có thể có tinh thần phấn chấn như vậy chứ?
Mà
hắn thiếu vắng những trò nghịch ngợm cư xử tuỳ hứng của nàng lại cảm thấy cô
đơn tịch mịch.
Hạ
Hầu Dận, chẳng lẽ ngươi trúng tà rồi sao?
Nữ
nhân đó không hề xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình nóng nảy ngang ngạnh
còn lớn hơn so với ngươi, đã vậy còn chán ghét ngươi, thầm muốn rời ngươi mà
đi, ngay cả hài tử của ngươi nàng cũng không muốn sinh! Một nữ nhân như vậy sao
ngươi còn yêu thương nhung nhớ?
Sự
mới lạ ban đầu đã dần dần thay đổi chất, hắn bắt đầu muốn bắt lấy tâm nàng,
muốn giữ nàng ở bên người hắn, không muốn để cho nàng rời đi. Thậm chí, đã nghĩ
dùng đứa nhỏ để trói chặt nàng mãi mãi.
Nhưng
mà, trói buộc được nàng sao?
Dùng
cách như vậy để buộc nàng ở lại trong hoàng cung, làm cho nàng trở nên hận hắn,
làm cho nàng dần dần mất đi vui vẻ khoái hoạt, làm cho nàng ngày ngày thống
khổ, đây có thật là những điều mà hắn muốn hay không?
Cái
hắn thích, chẳng phải là dáng vẻ tự tin đến chói mắt của nàng hay sao?
Nhưng,
thực sự nếu phải thả cho nàng đi, hắn lại không cam lòng nguyện ý tí
nào. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đem nàng đóng cửa nhốt ở một chỗ, cho dù
nàng khóc nàng nháo nàng hận, hắn cũng không thấy ảnh hưởng gì.
Nhưng,
nếu thực sự mọi việc không sao cả, chắc hiện tại hắn cũng sẽ không phiền não
đến như vậy rồi.
Hạ
Hầu Dận hé ra một chút cười khổ, không hiểu cái gì đẩy đưa để mình lại rơi vào
hoàn cảnh như vậy? Rõ ràng hắn là người có quyền thế nắm giữ thiên hạ, thế mà
lại không biết nên cư xử đối phó cách nào với một nữ nhân.
Giang
Sơ Vi có là cái gì đâu cơ chứ? Nàng chỉ là một nữ nhân nhan sắc bình thường,
hắn muốn nữ nhân như thế nào mà chẳng có? Hậu cung tần phi hắn có thể mặc tình
chọn lựa, mỗi một người đều xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, coi trọng hắn
hơn nàng, nhưng mà... hắn lại thầm muốn nàng.
Thật
là đường quang không đi lại muốn đâm quàng vào bụi rậm! Hạ Hầu Dận thở dài.
Vi...
Đối
với nàng, hắn thực sự không biết nên làm sao cho đúng bây giờ.
Nửa
đêm, Giang Sơ Vi đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy.
Ánh
mắt vẫn còn mơ màng nhìn thấy một bóng người màu trắng mơ hồ đứng ở
ngoài giường nhìn vào, nàng thất kinh, cơn buồn ngủ liền biến mất trong
nháy mắt.
Nàng
im lặng nhìn bóng người, lẳng lặng cắn móng tay, tay phải khẩn trương ôm
vòng lấy bụng.
Một
lúc sau, nàng dường như nghe được tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, sau đó
lại nghe thấy có tiếng bước chân đang tới gần.
Hoảng
hốt... Trái tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Màn
giường bị vén lên, nàng nhìn thấy hắn, không biết vì sao sóng mũi đột nhiên
cay xè làm nàng có cảm giác muốn khóc.
Ahh!
Nàng ghét mang thai, bởi mang thai làm cho nàng trở nên yếu ớt.
Cố
gắng ép nước mắt trở lại, nàng chăm chú nhìn hắn, vẫn không nói lời nào,
mà hắn cũng không hé răng, hai người chẳng ai nhúc