
g cho nàng đi, thấy nàng cố sống cố chết dốc toàn lực kháng cự hắn,
trong ngực hắn liền dâng lên một nỗi bực mình.
Nàng
thực sự chán ghét hắn đến như vậy sao?
Hắn
đối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làm
càn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốt
nhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưng
nàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắn
là một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cực
hạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Cho
dù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thật
này.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thân
thể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang được
hưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắt
không hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làm
Tô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết là
sự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
Giang
Sơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởi
chúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diện
nghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽ
thả cho ta rời đi không?”
“Không
làm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dung
còn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“Nếu
Tô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”
Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,
hãy để cho ta rời đi.”
Chỉ
cần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sống
nữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêu
cầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinh
nhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,
tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủng
ái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vì
sao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lại
không cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳng
lẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậu
cung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinh
đứa nhỏ nha!
Giữ
nàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhân
chỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thả
nàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựa
vào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩ
muốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mà
nàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơn
nữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Ta
sẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đã
hơn một tháng.
Giang
Sơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nói
cái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Có
nghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,
bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũng
không quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Thái
y nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồng
thời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Không
cần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vào
tai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốt
ra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàng
ngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
Mặt
Hạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanh
âm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốn
sinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoá
sạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắc
mặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệng
nói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàng
thật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lại
thực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúc
càng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
Giang
Sơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,
nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ ra
yếu thế.
Hắn
lấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thích
cứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?
Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngàn
sai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tất