
àng từ từ nhấc mi mắt.
Thanh
phi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng khéo léo, Giang Sơ Vi cũng mỉm cười, sau đó
hạ mắt tiếp tục uống trà.
Không
ngờ Tô Tú Dung lại dùng thái độ này, chứ không phải đứng dậy vâng vâng
dạ dạ mà nghênh đón, ánh mắt Thanh phi tối sầm, mặt cũng cứng đờ.
“Thanh
phi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nhưng nàng hiểu được thân phận của
bản thân, tao nhã hướng về Tô Tú Dung hành lễ, nhưng tư thái vẫn toát
lên vẻ kiêu ngạo.
“Đứng
lên đi!” Giang Sơ Vi buông bát trà, hai bàn tay lồng vào nhau, lười biếng xem
xét nàng.
Nàng
đối với Thanh Phi cao ngạo này chỉ có thái độ khinh mạn, hoàn toàn
không để Thanh phi vào mắt, “Nghe nói ngươi tự tay làm điểm tâm.”
Đối
mặt với các phi tần khác, thái độ của nàng không có tệ đến như
vậy, bất quá chỉ có đối với Thanh phi, nàng chính là muốn ra oai phủ đầu
nàng ta một chút -- nàng thề chuyện này không hề liên quan gì đến chuyện
người nào đó hôm qua đi Thanh Linh cung, nàng chỉ thuần túy cảm thấy
Thanh phi không vừa mắt mà thôi.
Thanh
phi không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Tô Tú Dung yếu đuối kia sao?
Nàng ta không hề tỏ thái độ e sợ nàng, chẳng lẽ bởi vì hiện đang được
Hoàng Thượng sủng ái cho nên thái độ mới thay đổi như vậy?
Trong
lòng nàng nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc gì, tiếp nhận một
cái khay từ trên tay cung nữ, cười nói Tô Tú Dung: “Đây là bánh hạnh nhân
Thanh nhi tự tay làm, muốn mời Hoàng Hậu nếm thử.”
Giang
Sơ Vi để cho Xuân Hỉ tiếp nhận bánh hạnh nhân, liếc mắt nhìn những cái
bánh hạnh nhân ngon miệng kia, không biết bên trong có tẩm tro bụi hoặc
nước miếng hay không, dù sao lòng người vốn hiểm ác, nàng mà dám ăn
thứ này thì đúng là có quỷ nha.
Đầu
thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cười cười, “Phiền Thanh phi rồi, bản cung
tối nay sẽ cùng Hoàng Thượng nhấm nháp thử trù nghệ của ngươi.” Ha ha! Nàng
thấy sắc mặt của Thanh phi khẽ biến.
“Hoàng
Thượng gần đây đều bãi giá ở Phượng Nghi cung, có thể được Hoàng Thượng
chuyên sủng, hoàng hậu nhất định thực vui vẻ.” Nhịn sự ghen tức trong lòng
xuống, Thanh phi vẫn ôn nhu.
“Đúng
nha!” Giang Sơ Vi cười đến ngượng ngùng, lơ đãng vén phần tóc phía sau
gáy, làm lộ ra những vết cắn phía bên dưới, “Nhưng có lẽ muội muội
các người gần đây cảm thấy rất cô đơn tịch mịch phải không?”
Nàng
nhìn Thanh phi một cách cảm thông, không tin là nàng ta vẫn có thể tiếp
tục cười được.
Thanh
phi trừng mắt nhìn vào gáy của Giang Sơ Vi, lại nghe thấy hàm ý trêu
chọc trong lời nói, nét cười trên mặt rốt cuộc cũng không giữ được.
Từ
sau khi tiến cung, nàng được Hoàng Thượng yêu thương, quanh nàng không người
nào mà không nịnh bợ nịnh hót nàng, cho dù Tô Tú Dung là Hoàng Hậu thì sao?
Người Hoàng Thượng thích là nàng.
Cho
dù gần đây Hoàng Thượng đối với Tô Tú Dung rất tốt, nhưng nàng tin rằng
đó chỉ là tạm thời mà thôi, nhất định là vì trấn an thái hậu nên Hoàng Thượng
mới ít khi đến chỗ nàng.
Đêm
qua, Hoàng Thượng rốt cục cũng đến Thanh Linh cung, nàng vui vẻ chuẩn bị hết
thảy, nghĩ rằng nàng sẽ chiếm được sự yêu thích của Hoàng Thượng. Ai
ngờ, Hoàng Thượng lại đột nhiên rời đi làm nàng không khỏi kinh ngạc, cuối cùng
nàng lại nghe cung nữ nói, Hoàng Thượng buổi sáng nay trực tiếp từ Phượng Nghi
cung rời đi vào triều sớm, tin này đả kích nàng rất mạnh.
Nàng
không nghĩ tới Hoàng Thượng rời Thanh Linh cung bởi vì Tô Tú Dung, điều này sao
có thể xảy ra? Tô Tú Dung làm sao so với nàng được?
Nàng
vừa sợ vừa giận, nữ nhân bình thường vẫn bị nàng khinh khi này thế nhưng
nay lại thắng nàng, cướp đi sủng ái của Hoàng Thượng đối với nàng, cơn
tức này làm sao nàng có thể nuốt trôi cho được?
Chính
vì vậy hôm nay nàng mới hạ mình đích thân chủ động đi đến Phượng Nghi
cung. Khi bước chân vào
Phượng Nghi cung, nàng nhìn thấy trên bàn là bộ dụng cụ trà đạo Thanh
Dứu Hoa Từ hiếm có, còn ghế nằm làm bằng lông hồ ly trắng như tuyết là
do sứ giả Khương tộc tiến cống chúc mừng sinh nhật của Hoàng Thượng,
trên bàn trang điểm lại có rất nhiều trân châu Nam Dương cùng phỉ thúy
mã não, ngay cả cây trâm ngọc hình phượng hoàng cài trên tóc của Tô
Tú Dung cũng là vật hiếm thấy.
Tô Tú
Dung không những được Hoàng Thượng yêu thương sủng ái, mà còn là người duy
nhất được cực sủng, ngay cả đối với nàng, Hoàng Thượng cũng không yêu
thương nhiều đến như vậy.
Thanh
phi nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thường trước mặt, một chút tư
sắc cũng không có, màu da ngăm đen như than, một chút cũng không thể so
bì được với nàng, Hoàng Thượng tại sao lại thích một nữ nhân như thế
đến như vậy?
Chỉ
mới vài tháng ngắn ngủi, tại sao Hoàng Thượng lại thay đổi nhiều
đến như vậy?
Thanh
phi không tin nhưng tất cả mọi ch