XtGem Forum catalog
Thần Hi Chi Vụ

Thần Hi Chi Vụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322541

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

ng co một lúc cho đến khi trong mắt vị Chu thiếu gia kia ánh lên một tia nghi hoặc, anh hạ mắt xuống, nhẹ nhàng giơ tay lên, một người hầu yên lặng xuất hiện phía sau anh.

Anh khẽ khom người chào hai người phụ nữ: “Tôi phải đi trước. Hoan nghênh hai người thường xuyên đến đây.”

Anh nói khiêm tốn nhưng vẫn chưa đứng lên.

Trần Tử Dữu cũng cúi chào anh, kinh ngạc nhìn thấy người hầu đẩy anh xa dần hồ sen. Thì ra anh nãy giờ đang ngồi trên xe lăn.

Nhưng cô có thể khẳng định đêm hôm đó, rõ ràng anh không hề đi xe lăn, cũng không dùng nạng chống.

Lâm Lâm ngồi tìm trên internet một lúc lâu, sau khi đối chiếu nhiều bức ảnh, không thể không chấp nhận cái khối thiên thạch bà mua phải đó chỉ là một khối thủy tinh bình thường nhưng bà làm theo những gì trên mạng nói, dùng đến kính lúp tinh tế để xem xét thật lâu mới kết luận được.

“Kỳ lạ. Lê Hiên vừa rồi cách chúng ta cả mét, mà còn như chỉ liếc qua. Sao cậu ấy có thể biết được thế nhỉ? Tử Dữu? Tử Dữu?”

“Chân anh ta làm sao vậy ạ?” Sau khi trở về từ hoa viên, lòng Trần Tử Dữu không yên, đột nhiên cô hỏi.

“Tai nạn xe, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.”

Có chút nghi hoặc nổi lên trong lòng, cô kiềm nén: “Thật là bất hạnh.”

“Xem như may mắn đó. Nghe Lý Từ nói, thương thế của cậu ấy rất nặng, lại còn sống được như vậy thật là kỳ tích. Cậu ấy hôn mê đã hơn một năm, bác sĩ nói có thể không bao giờ tỉnh lại, cho dù có tỉnh cũng có thể trở nên khờ dại nhưng ba tháng trước, cậu ấy tỉnh lại thì chỉ mất trí nhớ thôi. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng quả thực có thể xem là kỳ tích.”

“Mất trí nhớ? Đã hơn một năm?” Trần Tử Dữu vô thức lập lại hai câu đó, những dấu hiệu kỳ quái cứ xoay tròn cực nhanh trong đầu cô: “Lần trước dì nói cháu của lão phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trong nước chính là anh ta sao?”

“Đúng vậy, chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái.” Lâm Lâm nói.

Trần Tử Dữu bóp trán, mạch máu hai bên thái dương cô đang chảy kịch liệt: “Dì thật sự đã biết anh ấy rất nhiều năm? Rất thân thuộc?”

“Đúng vậy, từ khi cậu ấy còn là một đứa trẻ. Cha mẹ dì trước kia đều làm việc cho Chu gia nên dì cũng lớn lên tại Chu gia. Trước khi cậu ấy đi học đại học, mỗi ngày dì đều gặp cậu ấy.”

Lý Mộc Trừng nghe nói Chu thiếu gia yêu quý của cô bé đã về nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp anh. Cô đến nhà lớn vài lần nhưng chỉ được thoáng nhìn thấy anh, cô bé cảm thấy hết sức tiếc nuối, ở trước mặt Trần Tử Dữu nhắc đi nhắc lại tên anh nhiều lần, kể không ít chuyện ngày trước.

Trước đây, Trần Tử Dữu từng nghi ngờ nhưng khi nghe những chuyện cũ của Chu Lê Hiên tiên sinh thì suy nghĩ của cô bỗng có vẻ hoang đường và buồn cười.

Lý Mộc Trừng cực kỳ mong mỏi được gặp Lê Hiên thiếu gia thì không được gặp, Trần Tử Dữu hoàn toàn không muốn gặp nhưng một ngày lại có thể thấy anh hai lần. Xác suất này thì quá nhiều rồi.

Sáng sớm, cô đang một mình dạo bước trong vườn nho. Mặt trời vừa lên, nhiệt độ ấm áp, không khí tươi mát, chim hót líu lo, nhành Sa Tử Yên xanh biếc ở ven đường rủ xuống tỏa hương thơm ngát.

Trong trang viên bài trí rất đẹp. Vườn nho cao thấp từng nhóm, có một con đường đá xanh thẳng tắp giữa những cây lớn cây nhỏ, còn có một mái che dài uốn lượn dùng để nghỉ ngơi và ngắm cảnh, trên đỉnh mái vòm và cột đá bằng cẩm thạch phủ đầy dây nho, trên mặt đất thì dùng những khối đá cẩm thạch xám ghép lại thành những hình thù trừu tượng.

Trần Tử Dữu thong thả bước từ mái vòm này sang mái vòm khác, ánh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào mắt cô. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra thì thấy dưới ánh nắng, một người đàn ông đang đẩy Lê Hiên thiếu gia chậm rãi đi tới.

Cô không có chỗ tránh, đành phải đứng yên chờ họ đến gần để chào hỏi.

Khi tiến đến gần thì dù có ngồi xe lăn vẫn không giảm bớt nửa phần thong dong ưu nhã của Lê Hiên thiếu gia, anh ôn hòa nói: “Chào, Trần tiểu thư. Cô cũng thích tản bộ lúc sáng sớm sao?”

Tản bộ? Ngồi xe lăn tản bộ?

“Không khí ở đây rất trong lành.” Trần Tử Dữu khô khan nói, sau đó thấy biểu hiện quá cứng nhắc lại cười một cái, hơi nghiêng người, lui về sau một bước, mắt nhìn vào bánh xe lăn và cả ngón tay thon dài của anh, không nhìn mặt anh cũng không nói chuyện, không có ý định tiếp tục nói bóng gió với anh.

Vì vậy Chu thiếu gia cũng gật đầu chào rồi đi qua cạnh cô.

Hai ngày trước, cô thật không nên ngốc nghếch mà nghĩ anh chính là Giang Ly Thành. Khi đó cô lại điên khùng cho rằng có lẽ Giang Ly Thành đã sống lại nên hai người mới giống nhau với nhiều chuyện trùng hợp đến vậy. Lúc ấy, cô không để ý giọng nói của hai người hoàn toàn khác nhau.

Giọng của Giang Ly Thành trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn giọng của người này trầm thấp, khàn khàn, mang chút hấp dẫn, lại có chút mê hoặc.

Khí chất của hai người cũng không hoàn toàn giống nhau. Cô vẫn cảm thấy Giang Ly Thành như mặt trời lúc nhật thực toàn phần phát ra thứ ánh sáng sắc lạnh, u tối; còn Chu tiên sinh dù anh cũng lãnh đạm, xa cách nhưng lại giống như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.

Anh thật vô cùng giống Giang Ly Thành khi cô mới gặp gỡ.

Trần Tử Dữu vừa đi vừa cúi