
ó giấc mơ, có khát khao của riêng mình, ấy là chỉ cần có thể bên cạnh,
đơn giản bên cạnh làm bạn cùng người kia mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi
sao đối với y lại khó khăn đến như thế. Y không mong tài cao hơn người, không
mong được thượng thiên ưu ái, cũng không cần những thứ tốt đẹp của thế gian. Y
chỉ đơn giản muốn có thể ngày ngày, tháng tháng, năm năm…. mỗi khi mở mắt thức
dậy, là có thể thấy được ngươi kia nở nụ cười nhìn mình. Nhưng là đổi lại, thật
lắm đắng cay…. Nhan Nhan, rốt cuộc cho đến khi nào, chúng ta mới có thể thảnh
thơi một đời đâu?!
Căn phòng
hoa lệ nhưng không khí thật là trầm trọng, trầm trọng đến đáng sợ. thỉnh thoảng
lại nghe tiếng của những miếng sắt thép va chạm lẫn nhau, thanh âm trong trẻo,
ngân dài trong cái không khí như thế này, thật khiến cho người ta muốn nổi
điên. Lam Quân Băng sắc mặt phải nói là tái nhợt, có chút vô lực nhìn người
trên giường
“ Dung Phượng
Ca, ngươi… rốt cuộc muốn thế nào?!” Lam Quân Băng thở dài. Người này nhìn bên
ngoài ôn nhu mềm mại như vậy, vì cớ gì nội tâm lại quật cường đến như thế, thật
khiến cho y đau đầu mà. Dung Phượng Ca nghe vậy, bình thản cười, thanh âm khản
đặc, khô khốc : “ thả ta đi….”
Trên giường,
Dung Phượng Ca vẫn vậy, một thân lam bào thanh nhã, nhưng sắc mặt của y gầy yếu
rất nhiều, và chân tay của y điều bị thiết liên xích lại, còn lại mọi thứ điều
rất ổn. Thực ra, Lam Quân Băng cũng không muốn dùng biện pháp này đối y, nhưng
là từ lúc đem y về cung, người này dường như nổi điên phá nát tất cả những gì
xung quanh y, hơn thế nữa có đôi khi không khống chế được tự thương tổn bản
thân mình, còn đáng sợ hơn nữa là giữa phần ác và phần thiện của y cứ liên tục
thay phiên nhau đổi qua đổi lại khiến cho Lam Quân Băng kinh sợ, theo y biết, nếu
như phần chí cực ác trong con người y cứ liên tục xuất hiện nhiều lần, thì thời
gian phá phong ấn, chân chính trở thành kẻ ‘Diệt Thiên’ sẽ không còn xa, cho
nên chỉ còn cách dùng thiết liên khóa y lại, để khống chế bớt hành động của y
Lam Quân
Băng không nói, đôi con ngươi phảng phất ưu sầu, tinh thần cũng trở nên uể oải
vô cùng, lần đầu tiên trong đời, y cũng không rõ, lần này mình đã làm, là đúng
hay sai?! Vươn tay muốn chạm vào người trước mặt, nhưng lại không dám, cười khổ
: “ sao… ngươi lại cố chấp đến như vậy” chấp nhận ta… khó đến như vậy sao?! lời
muốn thốt ra, nhưng lại không dám nói hết lời
“ Nàng….
Như thế nào rồi?!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng lên tiếng, muốn hỏi nhưng lại không
dám hỏi, cứ sợ câu trả lời không phải là bản thân mình muốn, vô lực…
“ Chưa tìm
thấy….” Lam Quân Băng đáp
“ Vì
sao?!….” không đầu không đuôi, tự dưng Dung Phượng Ca lại thốt nên như vậy, Lam
Quân Băng nghe vậy, cũng không rõ ràng cho lắm, yên lặng nhìn Dung Phượng Ca,
Dung Phượng Ca ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lam Quân Băng, đôi môi khô nứt,
gằn từng tiếng : “ vì cớ gì….lại như vậy đối ta, ta… có thù oán gì với ngươi
sao, hay là… ngươi tò mò về thân phận Diệt thiên này?!”
Lam Quân
Băng chợt cười, cười khẽ rồi cất thành tiếng, thanh âm khàn khàn nơi cổ họng, đứt
quãng như là nghẹn ngào, cười mà còn khó coi hơn cả khóc, không ai biết đáy mắt
của y đã ẩn ẩn lệ ý, cúi đầu thở dài, mãi một lát sau, mới lên tiếng, thanh âm
lãng đãng như hỏi như là… oán : “ ngươi…. Không biết sao?!” làm nhiều như vậy,
đến cuối cùng ngươi cũng không rõ, ta là cần gì sao?! Dung Phượng Ca, rốt cuộc
thì trong mắt ngươi ngoài ba từ Lạc Khanh Nhan kia, thì còn có thể chứa đựng được
những gì?!
Dung Phượng
Ca không nói gì thêm nữa, khẽ nhắm mắt, yên lặng đuổi khách
Lam Quân
Băng nhìn y một lúc lâu sau, mới đứng dậy, từ từ bước ra ngoài
Ngoài trời,
hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, tô điểm thiên không
Vài làn gió
tươi mát, quanh quẩn khắp nơi, thấm đượm lòng người
Thiên nhiên
vẫn vậy, khiến lòng người thư thả……….
Nhưng là, vẫn
không thể đuổi đi ưu sầu của thế gian a….
Lam Quân
Băng vừa đi không lâu, trong phòng lại xuất hiện một hắc y nhân, cung kính quỳ
xuống bên cạnh giường, nhỏ giọng hô lên hai tiếng : “ công tử!” Dung Phượng Ca
quay đầu nhìn hắc y nhân, nở nụ cười : “ Ảnh Nhất, ngươi đến rồi sao?!” Đúng vậy!
hắc y nhân này chính là Ảnh Nhất, thấy Dung Phượng Ca nở nụ cười, lòng của y chợt
chùn lại, không rõ vì sao, mới có vài ngày thôi mà y cảm thấy công tử dường
như… trưởng thành lên nhiều lắm, nét trẻ con thơ ngây như tờ giấy trắng lúc trước
hầu như không còn, thay vào đó là cái gì đó tang thương, mệt mỏi. Chợt Ảnh Nhất,
cảm thấy…… xót thương cho người này. Người này, đáng lẽ phải được hưởng mọi sủng
ái của thượng thiên mới đúng, cả một đời vô ưu vô sầu, tiếp tục làm một Dung
công tử phong hoa tuyệt đại không dính nhiễm chút trần thế, mãi mãi là ‘hòn ngọc
quý’ trên tay của chủ nhân bọn họ mới phải, không nên nhiễm sắc thái này, không
nên vương vấn u buồn nơi khóe mắt….. thật là không quen một chút nào
“ Công tử,
người chịu khổ rồi….” lãnh tâm, cứng ngắc không biết nói chuyện như Ảnh Nhất,
chợt thốt nên lời như vậy. Dung Phượng Ca ôn thanh cười, nhỏ giọng lên