80s toys - Atari. I still have
Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

ện vọng, thì con gái nhà bọn họ chỉ nói bâng

quơ một câu: “Con thi đại học J!”

Nhiều năm qua, bọn họ vội vàng buôn bán, vội vàng kiếm tiền, đối với con gái ở xa ngàn dặm căn bản

quan tâm không đủ, nhưng đứa nhỏ này cũng chưa từng oán giận qua một

lần, mỗi lần gọi điện thoại đều thân thiết như áo bông nhỏ. Còn bây giờ, rốt cuộc đã có cơ hội rồi. Trong lòng ba mẹ Thang muốn dùng hết sức bồi thường cho con gái thật nhiều, cho nên khi Thang Viên nói sẽ chuyển

công tác về chi nhánh ở thành phố R, ba mẹ Thang nhiệt tình đến mức muốn lên thành phố J giúp con gái thu dọn hành lý.

Thang Viên bị hăng hái của ba mẹ làm hoảng sợ, vội vàng khéo léo từ chối. Đùa gì chứ, cô

làm sao có thể để ba mẹ vì mình mà đặc biệt đi một chuyến, huống hồ cô

cũng không có nhiều hành lý, chỉ mấy bộ quần áo mà thôi. Căn nhà ở thành phố J kia cô cũng không có ý định cho thuê, bên trong đó có dấu vết

sinh hoạt của cô, cô không muốn để người khác xóa những dấu vết kia đi.

Sau khi trở về thành phố R Thang Viên lập tức dọn về nhà ở, cũng không nói

đến chuyện muốn dọn ra ngoài, điều này khiến ba mẹ Thang đang thấp thỏm

cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật ra, đừng nói nhà mình rất gần công ty, cho dù có xa công ty đi nữa Thang Viên cũng không muốn ra

ngoài thuê phòng, nói thế nào cũng là một khoản chi nha! Có thể hiểu một chút rằng đó là nguyên tắc nhất quán của Thang Viên. Nói nghe xuôi tai

thì là tiết kiệm, không xuôi tai thì đó chính là keo kiệt!

Công

ty cô rất gần công ty Viên Tiêu, thậm chí thị lực tốt còn có thể nhìn

thấy người trong văn phòng đối diện đang bận rộn làm việc. Thang Viên

cảm thấy thực cao hứng, giống như quay lại vài năm trước khi hai người

còn cùng một chỗ, đi xuống lầu liền có thể gặp mặt, cô sẽ không thừa

nhận thật ra điều này cũng là một trong những nguyên nhân cô quyết định

tới chi nhánh công ty. Ở trong lòng Thang Viên, Viên Tiêu vĩnh viễn mang dáng vẻ khi bọn họ mới gặp, cô cự tuyệt tiếp nhận việc Viên Tiêu thay

đổi, cũng cự tuyệt loại cảm xúc khác trong lòng.

Thang Viên chưa

bao giờ phát hiện, khi cô vì cuộc hẹn cuối tuần với Quý Vân Phong mà cảm thấy nôn nóng, bất an, vì vướng mắc với Quý Vân Phong mà không kiên

nhẫn. Nhưng lại không hề cảm thấy buồn bực khi Viên Tiêu bám cô mỗi

ngày, cô không có ác cảm với cái ôm của Viên Tiêu, thậm chí vui mừng

tiếp nhận. Cô luôn luôn nói với lòng mình, rằng chỉ coi Viên Tiêu như

một người em trai. Nhưng cô lại không nghĩ tới, vì sao Viên Tiêu người

cô gọi là em trai này muốn quấn cô liền quấn đến bảy năm.

Hơn nữa gần đây, Thang Viên phát hiện một vấn đề, đó chính là nhà họ Tiêu cách

nhà cô không xa, thậm chí còn có thể nói là rất gần. Nhà Thang Viên ban

đầu vốn ở thành đông, họ ở trong một khu chung cư bình thường, về sau ba mẹ Thang buôn bán bất động sản càng ngày càng phát đạt liền mua căn nhà mới. Bản thân làm trong cái nghề này, đương nhiên biết nhà ở đâu tốt

hơn, vì thế ba mẹ Thang liền chuyển nhà tới thành đông cho đến bây giờ,

mà chỗ này vô cùng gần với nhà họ Viên.

Từ sau khi Thang Viên trở về thành phố R, liền bắt đầu đi làm chung xe cùng Viên Tiêu, vốn ba

Thang muốn mua cho Thang Viên một chiếc xe, như vậy sẽ cự kỳ thuận lợi,

nhưng Thang Viên lại ngại phiền toại nên từ chối, cô nhát gan, tiếc sinh mệnh, biết bản thân mình không tư chất lái xe gì, cũng không muốn đi

thử. Huống chi công ty cũng không xa nhà, chỉ cách khoảng mười trạm xe

buýt (*), nếu xe buýt quá đông thì có thể ngồi chen một chút, Thang Viên cảm thấy như vậy là được rồi. Không nghĩ tới sau khi kết thúc ngày đầu

tiên đi làm, ở ngay dưới lầu công ty Thang Viên phát hiện xe của Viên

Tiêu, các đồng nghiệp nhìn thấy đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người, Thang Viên giả bộ bình tĩnh đón lấy, hỏi Viên Tiêu vì sao lại ở chỗ

này.

Viên Tiêu chớp chớp mắt mở cửa xe, Thang Viên nhìn động tác

này của anh cũng chỉ có thể bước lên xe. Mãi đến khi thắt chặt xong dây

an toàn, khởi động xe, Viên Tiêu mới nói về sau muốn cùng cô đi chung

xe, Thang Viên vốn không muốn đi nhờ xe, dù sao công ty cũng gần đó, hai nhà cũng cách nhau rất xa.

Ai biết Viên Tiêu lại mang vẻ mặt

không cần lo lắng, trực tiếp lái xe tới dưới lầu nhà anh, lúc này Thang

Viên mới phát hiện hai người ở gần nhau như vậy, cũng gật đầu đáp ứng,

để cho Viên Tiêu đưa cô trở về, cũng quên suy nghĩ vì sao Viên Tiêu lại

biết địa chỉ nhà mình.

Ngày hôm sau, đúng giờ Viên Tiêu liền xuất hiện dưới lầu nhà cô, Thang Viên sau khi lên xe liền ném cho Viên Tiêu

mấy cái bánh bao nhân nấm hương thịt gà mẹ Thang vừa làm xong, nhìn Viên Tiêu vừa gặm bánh bao vừa cười tít mắt trong lòng cô cũng cảm thấy vui

vẻ, cô biết Viên Tiêu có thói quen không bao giừo ăn bữa sáng, đi xuống

mang theo mấy cái bánh bao này đúng là hành động sáng suốt.

Hai

người bắt đầu lấy đó làm phương thức sống chung, bình thường đi chung

xe, chủ nhật rảnh liền đi ra ngoài chơi, tìm kiếm những món ăn ngon ở

thành phố R, chẳng mảy may cảm thấy có cái gì đó không ổn. Hai người rất ăn ý, thời gian dường như không hề để lại chút dấu vết