
p phản ứng phủ lên môi cô, dịu
dàng mà triền miên. Anh cũng không làm ra hành động điên cuồng gì, chỉ
nhẹ nhàng hôn, như đang tinh tế thưởng thức mùi vị của cô. Cánh môi anh
mềm mại còn mang theo mùi táo thơm ngát, hương vị trong veo từ chỗ môi
răng gắn kết truyền tới trong lòng cô, Thang Viên khẽ mở mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh, nhưng cô biết, che giấu phía
sau hàng lông mi này nhất định là một đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh mặt trời.
Cánh môi bất tri bất giác hé ra vì anh, cô nhắm mắt lại,
hưởng thụ tất cả cảm giác anh mang đến cho mình, đó là thứ tình cảm cô
chưa bao giờ yêu cầu xa vời, nhưng lại được người trước mặt này áp đặt
cho, cảm giác như vậy thật tốt. Cô rất vui.
Một hồi lâu sau, Viên Tiêu từ môi cô rời đi, trán dựa vào trán cô, khẽ thở hổn hển: "Bánh
trôi nhỏ, anh thật vui vẻ, thật sự rất vui vẻ. . ." Cô đang vì anh lo
lắng, cô sẽ vì anh mà thay đổi tình cảm của mình, đồ vật vẫn luôn khát
vọng bỗng nhiên có được, cảm giác thật không chân thật, anh nhất định
phải thận trọng cảm nhận mới có thể nhận ra một chút xíu.
"Đồ
ngốc." Thang Viên chui đầu vào trước ngực anh trong lòng ê ẩm, chỉ một
chút xíu yêu thương như vậy đã làm anh thỏa mãn, có thể tưởng tượng ra
anh lớn lên trong hoàn cảnh gì. Nhưng về sau cô sẽ đối xử với anh thật
tốt, không để cho thiếu niên của cô bị bất kỳ tổn thương nào nữa!
Bên ngoài, Viên Địch đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, khẽ mỉm cười, xoay
người rời đi, em trai luôn cố chấp và bá đạo của anh, từ nhỏ đã ôm hận ý lớn lên, trời cao cuối cùng cũng đem hai mươi năm yêu thương bị tước
đoạt trả lại cho cậu. Cậu là người thân duy nhất trên thế giới này của
anh, từ nay, anh không còn cái gì phải lo lắng nữa, còn lại việc duy
nhất phải làm là đoạt lại thứ vốn thuộc về họ, toàn bộ những người dám
can đảm cản đường đều phải diệt trừ! Một tên cũng không được lưu lại!
Gần tối, Viên Tiêu liền ầm ĩ đòi ra khỏi bệnh viện, cũng chỉ bị thương ở
đầu mà thôi, lại không nghiêm trọng, không cần phải ngây ngốc ở bệnh
viện nữa, mặc dù như vậy có thể được cô chăm sóc nhiều hơn, nhưng anh đã quyết định lúc ở cùng cô dần dần xóa bỏ ấn tượng giả dối mà mình xây
dựng trước mặt cô bấy lâu, được càng nhiều sẽ càng tham lam. Anh đã
không còn thoả mãn với việc đem cô giữ ở bên người, anh muốn cô thực sự
hiểu rõ anh, mà không phải chỉ vì đồng tình hoặc là thương yêu mà nuông
chiều anh.
Viên Địch lái xe tới đón bọn họ, đây là lần đầu tiên
Thang Viên nhìn thấy anh trai Viên Tiêu, cảm giác đầu tiên là hai anh em họ thật sự rất khác nhau, một rét lạnh, một nhiệt tình như lửa, hoàn
toàn là hai thái cực. Cô không biết, thật ra Viên Địch cùng Viên Tiêu là một loại người, đều giống như sói hoang, chọc phải thì không bỏ rơi
được, đều liều chết cũng điên cuồng muốn cắn rơi một miếng thịt của kẻ
địch. Thang Viên tuyệt đối không ngờ rằng, Viên Địch lại dễ dàng lái xe
đến dưới lầu nhà mình, đang còn ngẩn ngơ khiếp sợ, xe đã vững vàng dừng
lại, không kịp hỏi Viên Địch tại sao lại biết nhà cô, Thang Viên đã bị
nụ hôn ẩm ướt trên mặt của Viên Tiêu kéo lý trí trở về.
Cô liền
đỏ mặt, Viên Địch còn ở trước mặt, mà Viên Tiêu lại hồ đồ như vậy! Nhưng khi nhìn thấy băng gạc trên đầu anh lại không đành lòng, chỉ cẩn thận
dặn dò anh muốn dưỡng bệnh cho tốt thì không thể ra gió, không thể dính
nước lạnh. Viên Tiêu cười híp mắt đáp ứng, cuối cùng vẫn còn cọ xát ở
trên bả vai Thang Viên, cực kỳ giống chú chó nhỏ lưu luyến chủ nhân.
Thang Viên còn sờ sờ đầu anh rồi mới xuống xe.
"Tại sao em lại
làm ra động tác như vậy ?" Viên Địch nhìn em trai vẫn ác độc lại sắc bén của mình thế nhưng làm nũng với một cô gái, trên người nổi lên một tầng da gà, dù bình tĩnh như anh cũng không nhịn được hỏi ra miệng.
"Không có gì." Viên Tiêu miễn cưỡng nằm nghiêng ở trên ghế sau lơ đãng nói:
"Làm nhiều thành thói quen. Huống chi, anh cho rằng em cả ngày cũng mặt
lạnh y như anh là có thể lấy được hảo cảm của em ấy sao?"
"Vậy về sau em vẫn như vậy?"
"Làm sao có thể!" Giọng Viên Tiêu kiên quyết, mang theo 100% chắc chắn: "Em sẽ cho cô ấy thấy em thật sự, chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc đó."
Viên Địch trầm mặc một chút mới nói tiếp: "Em có nghĩ tới, ngộ nhỡ cô ấy không chấp nhận em chân thật...em nên làm gì không?"
"Sẽ không!" Viên Tiêu chợt ngồi dậy, màu đen trong con ngươi xẹt qua một tia quyết liệt: "Tuyệt đối sẽ không!"
Viên Địch đẩy mắt kính, không có chuyện gì là tuyệt đối, em trai thông minh
như vậy làm không biết đạo lý dễ hiểu này, chẳng qua là không muốn tiếp
nhận mà thôi. Anh không lên tiếng nữa, chỉ tập trung lái xe, hai người
tiêp tục im lặng, cho đến khi về nhà.
Thang Viên sau khi về nhà
liền bị mẹ Thang hỏi han, thiếu điều tự mình xách đồ đến nhà thăm Viên
Tiêu, Thang Viên bỗng buồn bực, Viên Tiêu chỉ ở nhà cô một buổi sáng làm sao lại khiến mẹ cô thích như vậy ?
Cô không biết, tiểu tử Viên
Tiêu này am hiểu nhất là giả bộ dễ thương, huống chi mẹ Thang lại là bà
chủ gia đình điển hình, rất dễ dàng có ấn tượng tốt với loại con trai
kiểu này, cho nên Viên