
thoát khỏi, huống chi là bản thân anh."
"Thật ra thì tôi
không quan tâm, thật đó, không quan tâm chút nào." Cô không biết lấy
được hơi sức từ đâu, trực tiếp thoát khỏi ôm ấp của anh, chống lại ánh
mắt anh: "Không thể làm bạn bè được nữa, nếu anh để ý từ nay về sau
không còn đối tượng cho anh đùa giỡn, đại khái có thể đi tìm một người
khác, chỉ cần anh đừng chọc đến tôi... Tôi thật sự không sao cả."
"Còn nữa, kỳ thật tôi rất ghét có người ở bên cạnh tôi, quấy rầy cuộc sống của tôi, như vậy vừa đúng lúc."
Không thể nhìn ra một chút dấu vết đau lòng nào trên khuôn mặt cô, thậm chí
đến cuối cùng còn nở nụ cười, con ngươi trong trẻo tĩnh lặng trước sau
như một, tựa như chuyện chia tay anh đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Đáy mắt Viên Tiêu dần dần chứa đầy lửa giận, cánh tay nắm lấy tay cô
cũng càng lúc càng chặt. Cô nói cô không quan tâm! Cô dám nói cô căn bản không quan tâm anh!
Một câu nói vô cùng đơn giản lại giống như
móng vuốt sắc nhọn hung hăng xé rách trái tim anh, lưu lại thật nhiều
vết máu. Cô không cuồng loạn, không nghiêm nghị chất vấn, giọng điệu
bình thản như thế khiến anh gần như không thể hít thở, lồng ngực giống
như bị cự đỉnh ngàn cân gắt gao đè ép, áp bách anh dưới nền đất, không
thể động đậy, không thể né tránh, chỉ có thể mặc cho khổ sở trong lòng
không ngừng khuếch đại, không ngừng khuếch đại.
"Em không quan
tâm? Không quan tâm một chút nào ư?" Giọng nói Viên Tiêu có vẻ bình
tĩnh, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt đỏ thẳm của anh, Thang Viên cũng
không biết anh đang tức giận.
"Có gì đáng giá để tôi quan tâm
sao, cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi." Thang Viên chê cười, hời
hợt nói: "Tôi chỉ là một đồ vật điều hòa cuộc sống nhàm chán của anh
thôi, đúng không, Viên nhị thiếu!" Cô nặng nề phun ra ba chữ cuối cùng,
mang theo oán giận không dễ dàng phát giác.
Công ty bất động sản
lớn nhất thành phố R, nhà họ Viên, đối tượng mà cha mẹ cô vẫn thường
nhắc đến, cô chưa bao giờ nghĩ tới thiếu niên chung sống với cô 7 năm
lại là Nhị thiếu gia nhà họ Viên!
"Bánh trôi nhỏ, em hãy nghe anh nói, anh thật sự…" Sắc mặt Viên Tiêu khẽ thay đổi, giọng điệu có chút
nóng nảy lại có chút ẩn nhẫn, thời điểm nóng lòng giải thích ngược lại
không biết nên nói những gì, lặp đi lặp lại chỉ có một câu như thế, tất
cả ngôn ngữ đến khóe miệng đều không thể tổ hợp thành một câu giải thích hoàn chỉnh.
"Tôi không cần!" Thang Viên chán ghét lui về phía
sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa cô và Viên Tiêu: "Từ nay về sau,
chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Anh làm gì cũng không cần nói cho tôi biết!"
Con ngươi Viên Tiêu co rụt lại, cảm xúc nhất thời mất đi
khống chế, anh từ từ di chuyển đến trước mặt Thang Viên, gắt gao nhìn
chằm chằm khuôn mặt cô trong màn mưa, khóe môi từ từ cong lên một nụ
cười tà ác: "Không quan hệ? Làm sao lại không quan hệ? Em là vợ anh."
Anh đưa tay xoa nhẹ gò má lạnh lẽo của cô, từ từ vuốt ve, ánh mắt âm
ngoan từng tấc đảo qua khuôn mặt cô, cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn ở
khóe môi cô: "Bánh trôi nhỏ, em là vợ anh, anh…"
"Đừng tiếp tục
làm ra loại hành động buồn nôn này!" Thang Viên cau chặt chân mày, vươn
tay, hung hăng lau khóe miệng, ngẩng đầu lên: "Viên nhị thiếu còn chưa
chơi đủ à, thật xin lỗi, con người của tôi không biết vui đùa." Nói xong liền xoay người rời đi, cổ tay lại bị Viên Tiêu giữ chặt.
Cô đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chợt nghe được tiếng
anh cười, đó là tiếng cười khi anh đặc biệt vui vẻ trước đây, giòn giã,
mang theo hết sức vui mừng, chỉ nghe như vậy đã cảm thấy ấm áp tựa như
ánh sáng mặt trời, mặc kệ có bao nhiêu hắc ám ẩn núp cũng đều bị xua
tan, nhưng vào giờ phút này, tiếng cười kia lại có chút không hợp thời.
Thang Viên rùng mình, không biết là bởi vì dầm mưa quá lâu hay là bị anh dọa
sợ khi nhìn thấy anh đột nhiên trở nên kỳ lạ như thế.
"Bánh trôi
nhỏ, đừng náo loạn, ngoan nào, trở về thay quần áo với anh, đừng để bị
cảm lạnh." Giọng nói của anh đặc biệt dịu dàng, cực giống một người đàn
ông cưng chiều bạn gái, giống như bọn họ không hề cãi nhau vậy. Thân thể Thang Viên run lên, tập trung tất cả sức lực toàn thân vào cánh tay
phải, cố sức rút cổ tay mình từ trong tay anh, nhưng cánh tay anh lại
giống như kìm sắt, gắt gao kềm chặt cổ tay cô, cô đã dùng hết hơi sức
toàn thân nhưng vẫn không không thể nhúc nhích được nửa phần.
"Viên Tiêu, anh buông tôi ra, chúng ta hảo tụ hảo tán (đã gặp nhau thì cũng
có lúc phải chia tay)." Giọng nói của cô có hơi run rẩy nhưng lại vô
cùng kiên định, lập tức đẩy anh rớt xuống vực sâu.
Tay anh hơi
dùng sức, xoay người cô lại: "Hảo tụ hảo tán?" Anh đưa tay nâng cằm cô
lên, đôi mắt đen nhánh lóe ra vẻ điên cuồng: "Ai cho em quyền hạn nói ra bốn chữ này?"
"Viên Tiêu, anh đừng quá đáng!" Thang Viên cảm
thấy trong lòng hừng hực lửa giận, vì sao cô lại có thể bị vẻ mặt như
ánh mặt trời này lừa dối suốt bảy năm? Vì sao lại thương tên lường gạt
này? Vì sao cô lại quên mất bài học kinh nghiệm đời trước, vì sao lại
giao ra trái tim thật vất vả mới là