
một tin
nhắn cho anh. Anh gọi tới lại tắt máy. Anh muốn qua nhà cô tìm, nhưng
lại nghĩ đến cô đã từng nói cần nghỉ ngơi. Có lẽ vì sợ bị quấy rầy mới
tắt máy thôi, nếu mình cứ tùy tiện tới cửa như vậy, cô có thể thấy
phiền, có thể chê anh quá dính người hay không ? Nhưng tại sao không
liên lạc với anh ? Chỉ cần một tin nhắn là có thể cho anh an tâm, tại
sao ngay cả một tin nhắn cũng không chịu gửi ?
"Ngày cuối cùng!
Đây là ngày cuối cùng!" Viên Tiêu hung tợn cầm điện thoại di động ném
lên giường tức giận quát. Ngày mai, ngày mai là anh có thể nhìn thấy cô, anh không thể hoảng sợ, không có gì, cái gì cô cũng không phát hiện ra. Cô sẽ trước sau như một đợi anh . . . Đúng, nhất định sẽ như vậy!
Ngày thứ nhất kết thúc kỳ nghỉ đông, trời lại mưa, R thị ít khi có mưa dịp
này, lần này không biết tại sao lại mưa lớn như vậy. Viên Tiêu sợ Thang
Viên đợi nên đặc biệt đến trước mười phút chờ.
Đến dưới lầu đợi
cô, kết quả lại chụp hụt, đợi chừng nửa giờ, nhưng cả bóng dáng cô anh
cũng không thấy! Gọi điện thoại, vẫn là tắt máy. Lúc này nếu vẫn không
rõ có chuyện gì thì anh chính là kẻ ngu. Sắc mặt Viên Tiêu tái xanh,
ngón tay nhanh chóng nhấn một chuỗi con số, âm thanh âm lãnh đáng sợ,
giống như mang theo băng hàn ngàn năm: "Người đã nói với cô ấy cái gì?"
"Viên Tiêu ? Ta biết ngay con sẽ gọi điện cho ta." Bên kia truyền đến âm thanh không nhanh không chậm của ông cụ.
"Ít nói nhảm!" Trong con ngươi Viên Tiêu lóe ra ánh mắt tàn nhẫn, trực tiếp rống lên: " Ngày kia người rốt cuộc nói với cô ấy cái gì?"
"Chỉ là một chút nhắc nhở mà thôi."
"Người đã nói tất cả ?" Hàm răng Viên Tiêu cắn lộp cộp vang dội, quả thực hận không được nhai xương uống máu!
"Viên Tiêu, con cũng không phải kẻ ngu, con cho rằng nếu con bé không hề
phát hiện thứ gì ta sẽ nói với nó sao ? Nói với nó, nó cũng sẽ không
tin. Thật may là đứa bé kia đã nhận ra có cái gì không đúng." Ông cụ
dừng lại một chút mới nói tiếp: " Ở thời điểm lớp 11 năm đó ta đã nói
con thu liễm một chút, là con quá tùy hứng, chẳng lẽ con muốn cả đời sau cũng mang theo mặt nạ như vậy đối mặt với con bé sao ?"
"Con
không muốn!" Viên Tiêu tức giận một cước đá vào trên thân xe: "Con sẽ từ từ làm cô ấy thay đổi đối ấn tượng với con, nhưng. . ." Hắn chợt bắt
đầu kích động: "Đều tại người! Đều là tại người! Người cho rằng người về hưu liền hết chuyện hay sao?" Khóe môi anh nhếch lên một đường cong
tàn khốc, thanh âm nhẹ nhàng giống như nỉ non: "Người không phải còn có
một đứa con trai sao? Còn có ngày tụ hội đó, mấy người kia, ta một người cũng sẽ không bỏ qua ! Các ngươi đều là đầu sỏ gây nên tất cả ! Đều là
các ngươi đang giở trò! Nếu không cô ấy sẽ không rời đi ! Đều là các
ngươi!"
"Viên Tiêu! Con tỉnh táo lại đi." Mặc dù bị anh uy hiếp,
âm thanh của ông cụ vẫn không có chút gì hoảng loạn: "Con muốn để cho
con bé thay đổi ấn tượng đối với con, cũng không cần làm tiếp chuyện như vậy, không có bức tường nào gió không lọt qua được, con. . ."
"Câm miệng!" Viên Tiêu bộp một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm có thể
giết người, làm thế nào cũng không che giấu được sợ hãi trong đáy mắt.
Giọt mưa lạnh lẽo vô tình đánh vào trên người anh, chui vào cổ áo anh,
thấm vào quần áo anh, nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ mạnh mẽ mở cửa
xe, liều mạng khởi động, nhanh chóng tăng tốc, xe như tên bắn chạy thẳng tới công ty Thang Viên, còn chưa tới giờ đi làm cao điểm buổi sáng, anh trực tiếp tăng tốc lên 180, xe ở trên đường cái lắc lư, tiếng còi chói
tai, động cơ gào thét, đem suy nghĩ đã loạn thành một đoàn của anh càng
thêm hỗn độn.
Bỗng nhiên, xe anh đối mặt với một chiếc xe hàng,
lòng Viên Tiêu nhất thời đang lơ lửng giữa không trung, dùng sức chuyển
tay lái, sức mạnh to lớn như muốn đem tay lái bẻ hư, mới khó khăn lắm
cùng chiếc kia xe hàng lướt qua nhau.
"Mẹ, muốn chết hả !" Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế, Viên Tiêu lại hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục.
Dừng xe, ngơ ngác ngồi tại chỗ trên ghế. Thật giống như một cái chớp
mắt, lại giống như qua cả đời, anh chợt che mặt, tuyệt vọng thanh âm nỉ
non lẫn vào giọt mưa chưa khô cùng chảy ra từ giữa kẽ tay: "Thang Viên . . . Thang Viên. . ."
Thang Viên dù thế nào cũng không nghĩ được, ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đông lại nhìn thấy Quý Vân Phong! Hắn
cứ đứng ở nơi đó như vậy, như thời điểm ở thành phố J, chuyên chú nhìn
cô, mỉm cười gọi cô: "Thang Viên."
Thật sự là quá mức kinh ngạc, khi Thang Viên ngây thơ dụi dụi con mắt, rước lấy một hồi cười khẽ của Quý Vân Phong: "Là anh."
"Ngươi. . ." Tại sao lại ở chỗ này?
"Anh tới tìm em." Bốn chữ thật đơn giản lại làm cho trong lòng Thang Viên
nháy mắt sóng lớn ngập trời, hắn tới nơi này là vì cô ? Hắn là vì cô !
Thang Viên trong nháy mắt mất ngôn ngữ, ngẩn người tại đó liên đả tạp
thậm đã chí quên rồi.
"Anh chưa từng nghĩ buông tay." Quý Vân
Phong đi tới bên cạnh Thang Viên cúi người xuống ghé vào bên tai cô nói: "Em trốn tới nơi nào anh liền đuổi tới nơi có!"
Con ngươi Thang
Viên co rụt lại, trái tim bắt đầu kịch liệt n