
a chữa lại bản phác thảo của cô, tiết lộ bí mật của Hàn Tiềm như tình yêu lưỡng tính hay gì đó được không? Như vậy tạp chí sẽ bán rất chạy…”
Tôi vốn nên cự tuyệt, có quan hệ dính dáng đến Hàn Tiềm không có chuyện gì tốt cả. Tôi và Hàn Tiềm giao thiệp lâu như vậy, không có lần nào là tôi không ở thế hạ phong cả. Đáng tiếc, lúc ấy tôi nghe nói Hàn Tiềm nói một đằng làm một nẻo, ở bên ngoài gặp gơc nữ minh tinh đầu óc liền nóng lên, cảm thấy nói không chừng người phụ nữ này là ngọn nguồn, mấu chốt. Tôi từ làm paparazzi, bước chân vào giới showbiz không tránh khỏi bị yếu tố bên ngoài tác động, thế nhưng yếu tố cá nhân là chủ yếu. Mà cái yếu tố cá nhân này chính là Hàn Tiềm.
Tuy nhiên sự thật chứng minh, quyết định này của tôi khiến tôi sau này vô cùng hối hận.
Đế Tinh là quán bar hội viên,《 ánh sao sáng chói 》đã cử mấy paparazzi nhưng cũng không có cách nào vào được. Vì vậy, tôi quyết định cùng Tống Minh Thành thân chinh ra trận. Đáng tiếc tục ngữ nói rất đúng, không sợ địối thủ như lang sói, chỉ sợ đồng đội giống như heo.
Tôi không nghĩ tới anh ta vừa vào Đế Tinh liền trực tiếp đi tới chỗ Hàn Tiềm, nhiệt tình chào hỏi. Sau đó, tôi liền thấy nữ đồng chí ngồi cùng bàn với Hàn Tiềm vốn đang quay lưng với chúng tôi xoay người lại.
Sét đánh tóe lửa! Nhoằng nhoằng!
Kỳ thực lúc tôi nhìn thấy bóng lưng của vị nữ đồng chí kia, lưng hùm vai gấu, tóc vàng đánh rối thì chân đã bắt đầu run.
Lúc cô ta xoay người lại thiếu chút nữa tôi khụy chân xuống đất.
Ông trời ở trên cao! Bà nội của tôi ơi! Ý nghĩ lúc đó của tôi là, người bạn ngoại quốc này muốn lấy mạng tôi.
Hàn Tiềm nhìn thấy tôi hình như cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi tôi tại sao lại cùng Tống Minh Thành xuất hiện ở đây, chỉ cười giới thiệu: “Thẩm Miên, vừa hay giới thiệu một chút. Đây là Susie. Tôi và Lam Lam muốn đưa《 Scandal 》tham dự liên hoan phim của Anh, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm thay mặt chúng ta lên kế hoạch đầu tư và toàn bộ quá trình tuyên truyền trước và sau phim ở thị trường Anh và Châu Âu.”
Tôi nhận lấy danh thiếp bằng tiếng Trung và Anh của cô nàng tóc vàng có vẻ mặt quỷ dị kia, nhìn lướt qua phía trên đề “Nhà thiết kế nổi tiếng, biên đạo nổi tiếng – Susie Brown”. Nội tâm vạn phần bi phẫn, cô là đồ con gái chết tiệt. Ban đầu nếu không phải tôi cho cô chép bài, cô có thể đạt tiêu chuẩn để tốt nghiệp sao? Cô có thể sao? Bây giờ lại tới Trung Quốc để lừa gạt!
Tống Minh Thành và Hàn Tiềm đều là dạng sói đội lốt người nên hiển nhiên đều có chung đề tài nói chuyện của tầng lớp thượng lưu. Sussie thỉnh thoảng cũng chen vào một, hai câu. Đề tài thảo luận nào là anh tài London, tình hình nước Mỹ, còn có phong cảnh vùng ngoại ô Scotland, cả khách và chủ đều vui vẻ bàn luận. Tôi ngoài việc xấu hổ vì tiếng Anh mang đậm tiếng địa phương của Tống Minh Thành, còn đứng ngồi không yên trước ánh mắt như lang hổ của Sussie.
Giữa chừng tôi xin phép đi toilet. Tôi ở trong toilet trang điểm lại, khoảng chừng năm phút sau quả nhiên Sussie cũng chậm rãi bước vào.
Tôi nhìn xung quanh, xác định không có ai mới tiến lại kéo ống tay áo cô ta: “Anh cô không tới cùng đúng không? Cô sẽ không nói cho anh ấy biết tôi ở đây chứ?” Kỳ thực người mà tôi sợ không phải cô gái Sussie này mà là người anh giàu có, tài hoa, nhiệt tình, là một nghệ sĩ tài năng có tiếng trong giới biểu diễn – Kurt. Chính là cơn ác mộng thời còn học đại học cảu tôi.
Sussie nháy mắt mấy cái: “Terry, cô cũng khá đấy. Năm đó, không phải cô chỉ thích ở đảo Hawaii, đi dép xỏ ngón, mặc quần short, đeo tràng hoa hay sao? Sao hiện tại lại ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy. Dọa tôi tí bay ra khỏi trái đất. Còn có, trước đây không nên để Simon đến vùng cao chơi, bây giờ mang nặng khẩu âm Glasgow (Glasgow là thành phố lớn nhất của Xcốt- len. Trong Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ai- len, Glasgow là thành phố lớn thứ ba, sau Luân Đôn và Birmingham. Nó nằm bên sông Clyde trong phần phía tây miền trung của đất nước), tôi nghe chả hiểu gì.”
Hiện tại tôi không có tâm trạng tán gẫu với cô ta về Simon hay Tống Minh Thành gì đấy. Mối bận tâm của tôi là Hàn Tiềm: “Tớ không biết cậu và Hàn Tiềm có quan hệ gì, nhưng nhớ rõ một điều, hiện tại tớ là Thẩm Miên, là một tiểu minh tinh mới vào nghề không lâu. Còn Simon làm việc ở HT. Không phải Terry và chúng ta mới quen nhau, ok?”
Cô ta gật đầu như đảo tỏi: “OK, nói như vậy tớ ở thế trung lập. Chỉ cần duy trì trạng thái người ngoài cuộc là được.”
Tôi dằn lòng, đem tất cả tiền mặt trong túi xách lấy ra, sau đó đem sợi dây chuyền số lượng có hạn trên cổ tháo xuống đưa cả cho cô ta.
Lúc này cô ta đang đùa nghịch mái tóc vàng của mình, ánh mắt thập phần hiền hòa, thân mật: “Được, lần này tớ cùng chiến tuyến với cậu. Tuy nhiên cậu nợ tớ một lời giải thích và một bữa cơm.”
Lúc này, cô ta muốn tôi dâng Tống Minh Thành trần như nhộng cho cô ta tôi cũng đồng ý, ăn một bữa cơm coi là gì.
Vì vậy, sau khi chúng tôi trở lại phòng ngoài, tôi cũng an tâm hơn nhiều. Khi mọi người nói chuyện, tôi cũng có thể cười híp mắt xen vào đôi câu. Ngược lại, Hàn Tiềm thỉnh thoảng lại liếc nh