
i liền dẫn cô theo. Này, cô mau
cầu xin tôi đi!”
Tôi liếc Tống Minh Thành một cái, thật ra thì Hàn Tiềm ngoài việc mời đoàn làm phim một bữa để chúc mừng sinh nhật em gái ở bên ngoài, nhất
định là sẽ có tăng hai, chắc chắn là mời những người có quan hệ thân
thiết với Hàn gia. Nói thật, tôi cảm thấy hứng thú với bữa tiệc thứ hai
kia hơn. Tuy nhiên, Tống Minh Thành chính là như vậy, nếu bạn tỏ ra rất
muốn đi thì anh ta chắc chắn sẽ không cho đi.
“Hôm nay sau khi quay phim xong tôi cảm thấy rất mệt, hơn nữa A Quang cũng nhắc nhở tôi phải chú ý khống chế thể trọng, ăn uống vào buổi tối
là điều tối kỵ. Hơn nữa phải cầu xin anh thế nào? Ôm chân anh khóc cầu
xin anh dẫn tôi đi dự tiệc sao? Cám ơn, da mặt tôi khá mỏng và mềm, sợ
rằng ôm chân anh sẽ làm hỏng mặt tôi.”
Quả nhiên, Tống Minh Thành lập tức trừng mắt với tôi: “Không được!
Thẩm Miên, nhất định tôi phải dẫn cô đi! Cô có biết tối nay có bao nhiêu quần hùng hội tụ trong bữa tiệc không hả? Bạn bè trên thương trường của Hàn gia, cha mẹ Hàn Tiềm, dù sao đều có quan hệ than thiết, còn có
không ít người tai to mặt lớn trong giới showbiz, bởi vì Hàn Lam Lam
thích cho nên mới mời đến cho được. Cô biết không, còn mời cả Mộc Lan
đến hát, hơn nữa anh trai tôi cũng đi, gần đây anh ấy nhìn Hàn Tiềm rất
không vừa mắt, thật chờ mong tối nay.”
Khi tôi nghe thấy Mộc Lan cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đây, chị ấy được mệnh danh là nam địa ca cơ (Diva đất phương Nam), nổi danh ngút trời, hiện nay đã rời khỏi sân khấu tám năm, còn có thể
chấp nhận lời mời của Hàn Tiềm. Mà nếu như tôi nhớ không nhầm, năm đó
Tống Minh Nguyên cũng từng mới Mộc Lan, đáng tiếc đối phương từ chối.
Lần này Tống Minh Nguyên cũng muốn đến tham dự bữa tiệc, đợi đến khi anh ta nghe thấy Mộc Lan hát, thật không biết khuôn mặt sẽ vặn vẹo đến cỡ
nào.
Rốt cuộc tôi cũng tham dự bữa tiệc thứ hai.
Hàn Tiềm thấy tôi cũng không nói gì. Lý Khải Duệ là idol của Hàn Lanm Lam, đương nhiên cũng sẽ được mời.
Kết quả khi đến Hàn gia, tôi không nhìn thấy một người nào thuộc thế
hệ trước có quan hệ thân thiết với cha mẹ Hàn Tiềm, chắc chắn Hàn Tiềm
đã bố trí cho đám minh tinh và các vị bô lão ra các hội trường khác
nhau, thế hệ trước đều đến phòng trà uống trà đánh mạt chược. Tôi trực
tiếp bị vứt vào lễ hội hóa trang, Tống Minh Thành vừa nhìn thấy Hàn Lam
Lam liền bỏ rơi tôi chạy đi mất.
Chỉ để lại một mình tôi đứng ngây ngốc bên những người bồi bàn nhìn
dạ hội. Muốn vào bên trong buổi dạ hội này phải có thư mời, tôi ở trong
giới vẫn chưa nổi tiếng đến mức “mặt của tôi chính là giấy thông hành”.
Tống Minh Thành vừa đi, tôi chỉ có thể lúng túng đứng ở cửa, cuối cùng
có người bồi bàn ra thì thầm to nhỏ với cô phục vụ trẻ đứng hai bên cửa, tôi mới có thể đi vào bên trong.
“Thẩm Miên, là tôi, Liễu Sơ Lãng, đây là bữa tiệc cá nhân, sao cô
cũng tới?” Mặc dù biểu hiện của cô ta rất hòa nhã, lịch sự, nhưng trong
giọng nói của Liễu Sơ Lãng rõ rang là không hoan nghênh tôi đến.
“Tống Minh Thành đưa tôi đến.” Tôi suy nghĩ một chút sau đó bỏ thêm
một câu: “Đêm nay cô rất đẹp. Tôi nhìn mãi mà không nhận ra.”
Liễu Sơ Lãng cũng xuất thân trong gia đình có tiền, lại có quan hệ cá nhân với Hàn Tiềm rất tốt, cô ta xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên, thế nhưng cô ta lại có địch ý với tôi khiến tôi cảm thấy không thoải
mái. Cộng với, tối nay đến buổi vũ hội hóa trang này, không mò ra được
bất kỳ tin tình báo nào, ít nhiều tâm tình tôi cũng không tốt, trả lời
cô ta cũng có ý khiêu khích.
“Tối nay rất đẹp, nhìn mãi mà không nhận ra” lời này ý là thường ngày cô nhìn không xinh đẹp được như vậy. Liễu Sơ Lãng nghe xong mặt cũng
không biến sắc: “Hóa ra là Tống nhị thiếu gia đưa tới, tôi còn đang thắc mắc sao học trưởng không nói với tôi là mời cô. Thôi không nói chuyện
nữa, tôi vào trong trước đây, tối nay chơi vui vẻ nha.”
Nhưng tôi vui vẻ thế nào đây? Tôi ăn mặc rất bình thường, mặt mộc đi
dự dạ hội? Lại không trở thành trò cười cho người ta ấy chứ.
“Tiểu thư, ở đây chúng tôi có chuyển bị đồ hóa trang cho dạ hội dự
phòng, nếu cô không ngại có thể đi theo chúng tôi để chọn một bộ.”
Tôi rối rít cảm ơn người phục vụ, liếc mắt nhìn những chiếc mặt nạ
với nhiều hình thù kỳ quái trong dạ hội rồi mới xoay người đuổi theo,
trong lòng không hiểu sao lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật ra
mang mặt nạ như vậy vào dạ hội sẽ có cảm giác thoải mái hơn. Bởi vì có
thể giấu khuôn mặt thật của mình đi.
Nhưng loại cảm xúc thu buồn xuân thương này chỉ kéo dài đến trước khi nhìn thấy những bộ trang phục hóa trang.
Những thứ trước mặt tôi thay vì nói là trang phục hóa trang, không
bằng nói là trang phục trong những khu vui chơi, của những người bán
niềm vui cho mọi người, thậm chí trông chúng giống như lễ phục của các
vị vua thời xưa.
Bí đỏ khổng lồ, dưa leo, quả mướp, thỏ, củ cà rốt,…
Cũng may cuối cùng cũng thấy được một bộ dễ nhìn một chút, có chút
giống nữ quân nhân, cộng thêm cái mặt nạ. Nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra
hình người.
Khi trở lại vũ hội hóa trang, xem ra cũng không quá