
đã cùng anh ta… Sau đó anh ta liền cầu hôn em.” Lúc ấy cô mơ mơ màng màng, lòng đầy sợ hãi, đâu có lòng dạ mà tra xét cho rõ ràng, việc cầu hôn, đính hôn cũng vì đêm hôm đó mà trở thành chuyện đương nhiên phải làm.
“Đều đã qua rồi.” Phong Tiêu Dã ôm lấy bả vai Vương Dĩ Cầm, anh vốn cho rằng Lưu Đắc Chí và Vương Dĩ Cầm đã thân mật với nhau, còn vì sao anh ta không xuống tay thì anh nghĩ nhất định có lý do, nhưng dù sao đi nữa, đối với việc anh ta chưa chạm vào Vương Dĩ Cầm, anh nguyện ý tha thứ chút ít cho Lưu Đắc Chí.
“Dạ.” Vương Dĩ Cầm gật gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Phong Tiêu Dã. Người trước mặt là chồng cô, là người mà cô muốn chung sống cả đời, cô nguyện ý tin tưởng anh, quan tâm anh, cô tin anh và cô sẽ gắn bó cả đời với nhau, có được hạnh phúc ngọt ngào.
Giờ phút này, Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật hạnh phúc, may mà cô đã gặp anh Tiểu Dã, may mà cô đã gả cho anh.
Vì quyết định kết hôn quá gấp rút nên Phong Tiêu Dã chưa kịp chuẩn bị hành trình trăng mật, nhưng anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhất định anh sẽ nhanh chóng bồi thường cho cô dâu của anh ngay khi có cơ hội.
Hai ngày này hai người vẫn ở khách sạn, đôi lúc tay trong tay đi dạo phố ở khu lân cận, hoặc ở trong phòng xem TV, hoặc cùng nhau tựa bên cửa sổ tán gẫu, hoặc có khi chẳng làm gì hết, anh đọc sách còn cô chỉ ngồi ngắm anh thôi.
Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật kỳ diệu, cô là người luôn thiếu cảm giác an toàn, nhưng rất nhanh đã có thói quen tin tưởng và dựa dẫm vào Phong Tiêu Dã, có lẽ một phần là do khoảng thời gian thuở bé bên nhau, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì sự dịu dàng săn sóc mà anh dành cho cô.
Tuy anh không nói nhiều lắm, nhưng anh lại dùng hành động thực tế để biểu đạt sự quan tâm và che chở dành cho cô, cô thích nhất là được rúc vào ngực anh như con mèo nhỏ, để anh vuốt tóc cô, vân vê má cô.
Anh thích cuộc sống này, thích Vương Dĩ Cầm ngày càng vui vẻ, ngọt ngào hơn, thích cô tin tưởng anh, thích ánh mắt lưu luyến của cô khi nhìn anh.
Ba ngày sau, hai người trở lại Đường Quả Ốc, viện trưởng Vương đã chuẩn bị lễ lại mặt cho họ.
Thấy Phong Tiêu Dã tuy vẫn lạnh lùng, trầm lặng nhưng đã dịu dàng hơn trước và ánh mắt đầy ý cười của Vương Dĩ Cầm, viện trưởng Vương cuối cùng cũng yên tâm, những đứa con của bà hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.
Biết tin Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm phải rời khỏi Đường Quả Ốc để đến Đài Bắc, Điềm Điềm khóc đến tê tái lòng, ôm chân Phong Tiêu Dã không chịu buông ra.
Cuối cùng Phong Tiêu Dã quyết định mang theo Điềm Điềm đến Đài Bắc.
“Viện trưởng, người yên tâm, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, sẽ đưa cô bé đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện một lần.” Vương DĨ Cầm trấn an viện trưởng Vương đang lo lắng, cô cũng rất thích Điềm Điềm, không nỡ rời xa cô bé.
Điềm Điềm đã trải qua hai lần phẫu thuật, nhưng tim vẫn không tốt lắm, cô và Phong Tiêu Dã sẽ đưa Điềm Điềm đến bác sĩ chuyên khoa tim khám xem sao.
“Thôi được, phiền các con quá.” Viện trưởng Vương nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì khóc của Điềm Điềm, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Vương Dĩ Cầm.
“Viện trưởng, so với những việc mà người đã làm cho chúng con thì chuyện này có đáng gì!” Vương DĨ Cầm ôm viện trưởng Vương, cùng Phong Tiêu Dã mang Điềm Điềm rời Đường Quả Ốc ra sân ga.
Dọc đường đi Điềm Điềm đều dính chặt lấy Phong Tiêu Dã, như gấu Koala ôm cây vậy, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Thú vui lớn nhất dọc đường đi của Vương Dĩ Cầm là dụ dỗ Điềm Điềm ôm mình, tiếc là đến tận Đài Bắc vẫn không thành công.
Được ở bên Phong Tiêu Dã, cô bé chẳng muốn gì khác nữa, chỉ cần được đi cùng anh, nghe anh nói là đã đủ rồi.
Sau khi bọn họ xuống tàu thì bắt taxi đến một khu dân cư cao cấp cách Lưu gia không xa, phía ngoài nhộn nhịp mà bên trong trung tâm lại tĩnh lặng, lúc trước Lưu gia cũng muốn mua nhà kết hôn cho cô và Lưu Đắc Chí ở đây nhưng vì đắt đỏ quá nên đành chịu.
Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm đang ngủ say, nắm tay Vương Dĩ Cầm đi vào khu nhà, đi thang máy lên tầng cao nhất rồi anh mở cửa đi vào cùng Vương Dĩ Cầm.
“Sao anh lại có chìa khóa nơi này?” Vương Dĩ Cầm tò mò hỏi lúc Phong Tiêu Dã đang cẩn thận đặt Điềm Điềm lên giường.
Cô vừa mới đi xem xung quanh nhà, căn hộ và nội thất tuy không còn mới, nhưng vật dụng trong nhà và đồ tiêu dùng thì mới hoàn toàn.
“Đây là nhà của anh.” Phong Tiêu Dã dịu dàng đắp chăn cho Điềm Điềm, ôm Vương Dĩ Cầm đi ra ngoài.
“Đây là nhà của anh sao?” Vương Dĩ Cầm thoáng giật mình, nhưng lại mỉm cười ngay sau đó, vì cô thấy bản thân thật to gan, chỉ dựa vào cái tên của anh và ký ức tuổi thơ trong đầu cô mà cô lại dám gả cho anh, cô thật muốn vỗ tay hoan hô dũng khí ấy của mình.
“Em xem còn cần gì nữa không để anh kêu người mang đến.” Khi biết Vương Dĩ Cầm phải về Đài Bắc xử lý công việc, Phong Tiêu Dã đã thuê người dọn dẹp nhà cửa, mua thêm đồ dùng trong nhà, đợi khi khác dư dả thời gian anh sẽ gọi người đến trang hoàng lại sau. Anh vốn không có yêu cầu cao với cuộc sống, nhưng anh muốn Vương Dĩ Cầm có một môi trường sống thật thoải mái, không còn phải cô đơn, vất