Old school Swatch Watches
Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322625

Bình chọn: 9.5.00/10/262 lượt.

u Dã cố kiên nhẫn dịu dàng hôn môi cô, ngón tay mơn trớn lòng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của cô, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm môi cô, lướt qua răng cô, mở hàm ngọc của cô để tiến vào trong, dịu dàng thăm dò miệng cô.

Thân thể Vương Dĩ Cầm dần thả lỏng, sự dịu dàng của anh khiến cô nhớ tới tình huống xảy ra ban ngày trên xe.

Đầu lưỡi Vương Dĩ Cầm động đậy, dè dặt đụng chạm với đầu lưỡi Phong Tiêu Dã.

Phong Tiêu Dã nhận được tín hiệu hồi đáp của Vương Dĩ Cầm, anh buông tay cô ra, bàn tay dời về phía bả vai cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve da thịt cô.

Môi lưỡi hai người nhiệt liệt giao triền một chỗ, truy đuổi qua lại mạnh mẽ lạ thường.

Bàn tay Phong Tiêu Dã cũng không nhàn rỗi, bắt đầu thăm dò gáy cô, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua da thịt non mịn của cô, từ gáy xuống bả vai, anh hôn cô nồng nàn, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo cô, một cái, hai cái, ba cái,…



Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, anh đã có người để bảo vệ, có mục tiêu để cố gắng.

Đó là, mang lại hạnh phúc cho cô.

Vương Dĩ Cầm ngủ đến chạng vạng hôm sau mới tỉnh dậy.

Ráng chiều xuyên qua cửa kính lớn rọi trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, tấm chăn đỏ thẫm che khuất phần dưới eo cô, hai má cô cọ cọ vài cái vào gối, từ từ mở mắt.

Cô không còn đủ sức để kinh ngạc, vì người cô chỗ nào cũng đau nhức, cả người như bị vật nặng đè lên. Cô vẫn giữ tư thế nằm sấp, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, mọi chuyện ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu cô, từ chuyện tiệc cưới đến chuyện xảy ra sau khi cô tắm rửa từ từ hiện về.

Vương Dĩ Cầm lấy tay ôm lấy hai má, tuy mới đầu hơi đau, nhưng về sau lại rất thoải mái, nhưng sau nữa thì lại mệt muốn chết, “Ha ha…”

Nghĩ đến dáng người hoàn mỹ rắn chắc đầy sức sống của Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng cười, dáng người chồng cô rất được, cô nên vui mừng mới phải.

Vương Dĩ Cầm lúc thì suy nghĩ, lúc thì thẹn thùng, lúc lại đắc ý, cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, chống người ngồi dậy, nhưng khi xuống giường thì hai chân nhũn ra suýt ngã xuống.

Vương Dĩ Cầm mặc áo ngủ để trên ghế vào, lấy tốc độ ốc sên đi tìm chú rể của cô, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng khi tỉnh dậy sau đêm tân hôn, cô rất muốn nhìn thấy chồng mình.

Vương Dĩ Cầm tìm thấy Phong Tiêu Dã trong phòng tắm, dáng vẻ anh bây giờ quả thật không phù hợp với vẻ mặt lạnh lùng chút nào, anh đang lúi húi giặt thứ gì đó, Vương Dĩ Cầm tò mò nhìn…

A! Dưới lớp xà phòng chính là nội y tối qua cô mặc mà! Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng giặt chúng, bộ dạng chuyên tâm như đang làm một việc rất vĩ đại vậy.

“Anh đang làm gì vậy? Sao lại giặt mấy cái này chứ?” Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ ửng lên, nắm lấy tay anh ngăn lại, “Anh đừng giặt nữa, để em tự giặt là được rồi.”

“Em dậy rồi à?” Ánh mắt Phong Tiêu Dã lấp lánh, khí thế đàn ông không vì giặt nội y mà giảm xuống, ánh mắt yêu thương của anh đảo qua thần sắc hồng hào của Vương Dĩ Cầm sau đêm tân hôn, lửa nóng nơi đáy mắt lại dấy lên, “Anh giặt giúp em có sao đâu, em đánh răng đi, để anh gọi phục vụ phòng.”

“Anh bỏ mấy thứ này xuống trước đã!” Vương Dĩ Cầm thừa dịp Phong Tiêu Dã nói chuyện định chụp lấy nội y trong tay anh, nhưng anh tránh rất nhanh, không hề có ý định đưa chúng cho cô.

“Tay anh đang dơ để anh giặt luôn đi.” Phong Tiêu Dã một tay vẫn cầm nội y một tay bóp kem đánh răng cho cô, “Đánh răng nhanh lên, em không đói bụng à?”

Vương Dĩ Cầm biết cô không tranh lại Phong Tiêu Dã, chỉ biết hậm hực cầm lấy ly và bàn chải đánh răng, ngồi trên bệ toilet nhìn anh tỉ mỉ, chuyên tâm giặt nội y của cô, đột nhiên, Vương Dĩ Cầm cười to thành tiếng, phun hết kem đánh răng ra ngoài.

Cô thấy tình huống này thật buồn cười, sự bướng bỉnh của Phong Tiêu Dã khiến cô ngoài thẹn thùng ra còn có cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.

Phong Tiêu Dã quay đầu nhìn Vương Dĩ Cầm, ánh mắt mềm mại hơn, anh thích tiếng cười của cô, cũng sẽ dùng mọi cách để bảo vệ tiếng cười ấy của cô.

Khi Vương Dĩ Cầm rửa mặt vẫn tiếp tục cười, Phong Tiêu Dã ở cạnh giặt quần áo cho cô, đợi cô rửa mặt xong thì phục vụ phòng đã dọn đồ ăn lên, toàn bộ đều là món ăn mà cô thích.

“Trông thật ngon!” Vương Dĩ Cầm mặt mày hớn hở nói, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, tóc buông xõa, cảm giác thoải mái này cô chưa bao giờ có khi ở Lưu gia.

“Ăn nhiều một chút.” Phong Tiêu Dã tham luyến nụ cười của Vương Dĩ Cầm, không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Đến lúc ăn cơm xong rồi, anh mới mở miệng hỏi: “Trước kia em và Lưu Đắc Chí chưa lên giường với nhau sao?”

Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ rực lên, thức ăn nghẹn ở cổ, ho khan một trận, Phong Tiêu Dã vội ngồi xuống cạnh cô vỗ lưng cho cô, anh vốn muốn cách xa cô một chút, cô quá mê người, anh sợ mình không kiềm chế được.

Vương Dĩ Cầm nhớ đến đau đớn và lạc hồng đêm qua, hai má đỏ như bị thiêu, “Em cũng không biết…”

Vương Dĩ Cầm trả lời thành thật, giữa vợ chồng quan trọng nhất là phải chân thành với nhau, cô nguyện ý nói cho anh biết tất cả, chỉ cần anh muốn nghe, “Một lần đi du lịch với nhau bọn em từng uống rượu say, khi em tỉnh lại thấy mình không mặc quần áo, nên em tưởng