
Hiểu cũng biết vừa rồi mình nhéo hắn rất mạnh nhưng vẫn quay đầu hừ nhẹ một tiếng: “Anh xứng đáng.”
Bác Thần xoa xoa cánh tay, một lúc sau mới than khẽ trong đau đớn: “Vậy nghĩa là em mua đồ ăn vặt về chúc mừng?”
Bác Thần ngữ khí tràn ngập vui đùa. Lâm Hiểu ngẩn ra, tự hỏi trong lòng mục đích vừa rồi mình xuống mua đồ ăn vặt , suy nghĩ vài giây cũng không rõ bèn hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ anh muốn em ở trong phòng đau lòng khóc?”
Trong đầu Bác Thần hiện ra hình ảnh Lâm Hiểu vì chuyện này ở trong phòng đau
buồn khóc lớn, nghĩ như thế nào cũng không ổn, không khỏi cười lớn. Nếu
ngay cả cô cũng không biết đáp án vậy đáp án này đã không còn quan
trọng.
Lâm Hiểu cảm thấy hắn cười đến kỳ quái nhưng đồng thời cảm
thấy không thể hỏi hắn cười cái gì được. Vì thế cô tiếp tục ăn khoai tây chiên và uống bia.
Dưới lầu, thỉnh thỏang có tiếng côn trùng kêu to
càng khiến xung quanh im ắng hơn. Uống xong bia, Lâm Hiểu cảm thấy chỉ
có thể chống đỡ đến đây, ợ một cái rồi ôm gói khoai tây chiên không nói
một lời.
Tâm trạng Bác Thần rất tốt, uống hết chỗ bia còn lại sau đó nói: “Ngày mai………..”
Đợi hơn nửa ngày không thấy Bác Thần nói tiếp, Lâm Hiểu nghi hoặc quay đầu hỏi: “Sao cơ?”
Dường như Lâm Hiểu có chút mệt nhọc, ánh mắt mang theo tia sáng nhợt nhạt, bộ dáng sáng sủa bình thường thay bằng vẻ yên lặng, lúc này trông cô tựa
như con cún nhỏ đáng yêu.
Con ngươi Bác Thần xẹt qua tia sáng, đột
nhiên phát hiện, từ sau khi thành đối tượng của cô, dường như càng ngày
càng thấy nhiều khuôn mặt khác nhau của cô. Cứ vô tình mà một lần lại
một lần thay thế hình ảnh vốn có của cô trong trí nhớ, trở nên… ngày
càng sống động.
Vốn tưởng mở miệng lại ngập ngừng vài giây: “Thứ bảy
ngày mai buổi tối chắc là em rảnh, có một bộ phim điện ảnh khá hay bắt
đầu công chiếu, có muốn đi không?”
Mấy giây sau Lâm Hiểu mới có phản ứng hỏi: “Buổi công chiếu đầu tiên anh có thể mua được vé sao?”
Bác Thần cười nói: “Chỉ cần Lâm đại tiểu thư nể mặt, dù có khó mua thế nào anh cũng sẽ tìm cách mua được.”
Giọng nói có phần đùa giỡn nhưng lời nịnh hót này Lâm Hiểu vẫn thích nghe:
“Nể mặt, đương nhiên nể mặt, xem phim miễn phí ai lại không đi.”
Còn
muốn nói thêm với Lâm Hiểu, nào ngờ trên lầu truyền đến giọng nói của dì Lan: “Kỳ quái, sao cửa lại mở ra?” Nói xong, bên trên truyền đến tiếng
khóa kêu, phỏng chừng bà đang định khóa cửa lại.
Trên người Bác Thần
không mang theo chìa khóa, nếu chậm một chút nhất định sẽ ở bên ngoài
tới sáng, hắn vội vàng đứng lên gọi một tiếng: “Mẹ, đừng đóng cửa!”
Dì Lan sửng sốt, mở cửa ra, nghi hoặc gọi to: “Tiểu Thần à?”
“Con đây, con đây.” Bác Thần vội vàng lên tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Hiểu vừa
phì cười, thực rõ ràng, cô bị bộ dáng khẩn trương của hắn chọc cười.
Nhìn Bác Thần vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, Lâm Hiểu đá đá chân hắn, cố gắng nhịn cười nhỏ giọng nói: “Anh mau về đi.”
Còn không trở về, dì Lan mà nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau nhất định sẽ phóng đại mọi chuyện lên vài lần, đắc ý khoe khoang. Bác Thần đối với chuyện
này cũng mười phần rõ ràng, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy bây
giờ nhanh chóng rời đi thật đáng tiếc, đồng thời cảm thấy có chút buồn
cười chính mình, người con gái trước mắt tất nhiên trở về sau mình nhất
định sẽ cười hắn nửa ngày.
Bác Thần quyết định nhanh chóng, nếu cứ
như vậy cụp đuôi chạy đi không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa. Hắn lập
tức cúi xuống, một tay nâng mặt Lâm Hiểu không cho cô cơ hội né tránh, ở sườn mặt mịn màng của cô hôn một cái. Sau đó nhân dịp cô chưa kịp phản
ứng nhanh chân chạy lên lầu, bị mẹ mắng một chút rồi trở về phòng.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng “oành” từ cánh cửa phía trên phát ra, Lâm Hiểu
mới nhận ra mình đã bị người ta chiếm tiện nghi, cô thở hắt ra, nhỏ
giọng mắng: “Lưu manh!” Nhưng tươi cười trên mặt lại không hề giảm
xuống.
Thời điểm trở về phòng, phiền chán ban đầu đã sớm biến mất,
Lâm Hiểu chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy điện thoại trên giường chợt đổ
chuông. Cô vắt khăn mặt sang một bên, mới mở tin nhắn ra xem. Chỉ có hai chữ “ngủ ngon” cũng không có chấm câu gì cả. Trong lòng Lâm Hiểu bất
chợt dâng lên từng đợt ngọt ngào à cô không hay biết, thậm chí cô cũng
không chú ý khóe miệng mình đang cong lên. Ngón tay lướt trên bàn phím,
viết ra hai chữ giống tin nhắn người kia gửi đến như đúc, ấn gửi.
Bên kia, Bác Thần nhìn tin nhắn gửi đến thì cười cười, thầm nghĩ, may mắn, không có tức giận.
Chính là hắn đã quên hỏi lại chính mình, cũng không phải lần đâu tiên hôn cô, tại sao lần này lại sợ cô tức giận? Có một số việc không thể nào tránh
Lâm Hiểu cứ tưởng mình có thể ngủ
cho đến khi tự mình thức dậy, không nghĩ tới hơn tám giờ đã bị điện
thoại của Tề Kỳ đánh thức. Vừa nhấc điện thoại, Tề Kỳ lập tức nói không
ngừng, đại ý là hôm nay cô với Quách Chính Khải chuẩn bị đi xem nhà, bất ngờ hắn đột nhiên có việc quan trọng không thể từ chối, cho nên gọi Lâm Hiểu cùng cô ấy đi xem.
“Mình đang ngủ mà…” Lâm Hiểu cào tóc, cả người vây trong trạng thái ngái ngủ, thanh âm khàn khàn nói.
“Hiểu Hiểu, chẳng lẽ cậu nhẫ