
dưới mua chút đồ ăn vặt khao chính mình.
Lúc này đã hơn 10 giờ, Lâm mẹ và Lâm ba ba ở trong phòng xem ti vi không đi ra. Lâm Hiểu không báo với hai người, im lặng đi ra ngoài.
Phía dưới có một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Lâm Hiểu mua vài gói khoai tây chiên rồi chậm rãi trở về nhà.
Tình huống của Bác Thần bên này cũng không khác lắm, thậm chí còn bi kịch
hơn. Mẹ hắn đã nói chuyện với hắn hơn 3 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu
ngừng lại. Bác Thần quá buồn ngủ, thật vất vả mới nghe thấy tiếng chuông báo máy giặt giặt xong nên nhanh chóng xung phong nhận việc phơi quần
áo.
Trùng hợp là khi Bác Thần đang phơi quần áo vừa vặn nhìn thấy
thân hình quen thuộc đang chậm chạp đi đến quầy ăn vặt, hắn có chút
không yên lòng nhìn xuống dưới lầu. Đợi đến khi hắn phơi xong quần áo,
cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Hiểu từ tốn đi lên.
Bác Thần nhìn cô ôm
trong lòng một đống đồ ăn, có chút buồn cười nhưng nhớ tới hôn sự của
bọn họ trong lòng lại hiện lên vô số suy nghĩ. Hắn có điểm muốn biết, cô bé này rốt cuộc là do vui vẻ quá mua một đống đồ ăn về ăn mừng hay do
tâm tình nặng nề chuẩn bị một bữa chè chén quá độ.
Con ngươi đen lóe lóe, hắn đi khỏi ban công, bước về phía cửa nhà.
Lâm Hiểu cơ hồ từng bước một lên lầu, còn thiếu chút nữa là vào trong nhà, lại thấy Bác Thần mở cửa đối diện đứng nhìn cô.
Lâm Hiểu sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.
Bác Thần cười cười, nhẹ nhàng khép cửa lại, kéo Lâm Hiểu xuống dưới lầu.
Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người, sau
đó bọn họ dừng lại ở cầu thang tầng trệt .
Bác Thần chỉ xuống bậc thang, nhẹ giọng nói với Lâm Hiểu: “Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.” Khởi đầu mới
Nhìn không ra Bác Thần muốn nói với cô về chuyện bát tự, Lâm Hiểu chính là đứa ngốc. Cô cảm thấy hơi khẩn trương nhưng lập tức
cho rằng nếu mình cứ tiếp tục khẩn trương như vậy cũng là một đứa ngốc.
Nhìn Bác Thần ngồi xuống bậc cầu thang, Lâm Hiểu có chút do dự.
Bác Thần quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ngại bẩn?”
Nếu không ngồi xuống, bản thân Lâm Hiểu cũng thấy mình kệch cỡm, nên bước lên, ngồi xuống cạnh Bác Thần.
Cả hai đều ngồi xuống, cô lấy một bịch khoai tây chiên, “Ba” một tiếng mở ra.
Các nhà bên dưới không bật đèn ngoài hiên cho nên chỉ có đèn đường bên dưới chiếu đến, tuy không đến mức tối đen nhưng cũng không thấy rõ thứ gì.
Bác Thần không nhìn rõ mặt Lâm Hiểu nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng cô mở gói khoai tây chiên, tiếng cô ăn “răng rắc răng rắc”.
Lâm Hiểu cảm thấy Bác Thần đang nhìn cô ăn khoai tây chiên, động tác ngừng
một chút, cảm thấy ngượng ngùng. Lâm Hiểu ném một gói khoai tây chiên
khác trong lòng cho hắn nói: “Tự bóc.”
Bác Thần cười cười vài tiếng, phối hợp bắt lấy gói khoai tây chiên mở ra: “Vậy anh không khách khí.”
Hành lang yên tĩng chỉ có tiếng ăn “răng rắc răng rắc” cùng với tiếng tay người cọ vào gói khoai tây chiên sột soạt sột soạt.
Một lúc sau, Lâm Hiểu cảm thấy miệng hơi khô, mới thấy hối hận vừa rồi không mua thêm nước.
“Khát nước quá, em đi mua thêm chai nước.”
Còn chưa đứng dậy hẳn, Bác Thần đã giữ chặt Lâm Hiểu: “Không cần xuống dưới mua, để anh về mang hai lon bia.”
Lâm Hiểu gật đầu, chỉ thấy Bác Thần nhanh chóng đứng dậy, lập tức không
thấy bóng dáng.Chẳng bao lâu, Bác Thần đã quay lại, trong lòng ôm bốn
lon bia.
“Sao anh lấy nhiều vậy?” Lâm Hiểu nhíu mày. Cô không thích
uống nhiều bia, vừa rồi chỉ muốn uống một chút, không nghĩ sẽ uống nhiều như thế.
“Em không uống anh uống.” Bác Thần nói xong, ngồi vào vị trí cũ, đưa cho cô một lon, mình một lon, còn lại đều vứt trên đất.
Hắn đã nói như vậy, Lâm Hiểu cũng không có gì phản đối. Cô cầm lấy bia Bác
Thần đưa mở ra uống một ngụm. Trời mùa hè nóng nực, uống một ngụm bia
lạnh như băng có một loại sảng khoái khó tả khiến Lâm Hiểu cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đi.
Cô uống một ngụm lại một ngụm, cảm thấy tâm tình
đè nặng được cảm giác mát lạnh giải tỏa đi nhiều, tùy ý nói: “Anh vừa
rồi chờ em là vì muốn ăn khoai tây chiên của em hay vì muốn chia sẻ bia
cho em?”
Bác Thần không trả lời ngay, tầm mắt dừng trên người Lâm
Hiểu. Dù ánh sáng không đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy người cô nhẹ nhàng lay động, hiển nhiên tâm trạng rất thoải mái.
Bác Thần tiếp tục uống một ngụm mới nói: “Em tiếc khoai tây chiên của mình à?”
“Bình thường.” Lâm Hiểu trả lời có chút lười biếng.
Bác Thần cười cười, quay đầu nhìn Lâm Hiểu, ánh mắt sâu thẳm: “Anh là đến
xem em đau lòng ra sao khi nghe tin tức ngày kết hôn bị lùi lại, mẹ anh
dặn anh phải cố gắng an ủi em, nói em hiện tại đã nhận thức anh rồi, vẫn muốn chờ anh để kết hôn mới thôi. Ôi chao, anh nói chắc không phải vậy
đâu mà mẹ anh vẫn khẳng định chắc chắn em chính mồm thừa nhận, anh còn
không dám tin.”
Lâm Hiểu chớp chớp mi, giọng nói đắc ý kia khiến cô
giận đến cắn răng, trong đầu không nghĩ ra cái gì phản bác chỉ có thể
hung hăng nhéo tay hắn, xấu hổ: “Không có! Ai nhận thức anh đâu? Đây
hoàn tòan là hiểu lầm.”
Bác Thần đau đến hít vào, vội vàng ngăn tay Lâm Hiểu: “Cô nãi nãi, em cũng nhẫn tâm quá đi, đây tuyệt đối là trả thù.”
Lâm