
ào phòng?"
"A? Không phải là tôi quên đóng cửa sao?"
"…" Chàng trai nhất thời cứng họng.
"Vậy anh nói với tôi đi, sao anh tiến vào được?"
“Cô không sợ tôi là người xấu?"
"Anh đã hỏi như thế tại sao có thể là người xấu?"
Tống Hàng Hàng lại lên tiếng: "Nhiều lắm là không phải có chút háo sao?
Trong nhà người khác mà cũng gấp đến nỗi khó nhịn nổi như vậy…"
"…"
Chàng trai tức giận đá cửa đi ra ngoài, đoán chừng là anh ta đi cùng honey dự party gì đó rồi.
Trái lại Tống Hàng Hàng lại hân hoan kích động rồi, hắc hắc, về sau nhà trọ
này chỉ có một người cô độc bá rồi, có thể không vui mừng sao! Những
việc vớ vẩn khác thì vứt một bên đi! Dựa theo giấy thông báo, tám giờ sáng ngày hôm sau cô tới lễ đường trong trường học tập hợp, đại hội chào mừng tân sinh viên.
Tống Hàng Hàng thật vất vả bò xuống giường trước tám giờ, trong sân trường
dùng tiếng Quảng Đông kém cỏi hỏi đông hỏi tây, cuối cùng cũng tìm đến
được lễ đường.
Trước lễ đường treo một bảng thông báo lớn, đánh
dấu chỗ ngồi các khu, Tống Hàng Hàng là học viên khoa Kinh tế mậu dịch
Quốc tế, tìm một chỗ ngồi ở giữa, ngồi xuống.
Chưa quen cuộc sống nơi đây, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là như thục nữ thứ
thiệt ngồi thẳng, một phong cách thanh tao lịch sự, tóc dài MM (muội
muội) ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt, nề hà hỏi thăm như thế nào
cũng không biết, ai bảo cô không quen ngôn ngữ ở đây, lại “trạch” năm
ngày mới ra cửa.
Người ngồi bên cạnh Tống Hàng Hàng là người hoạt bát, lập tức chủ động tiến lên hỏi thăm.
"Bạn cũng học khoa Kinh Tế?"
Cô ấy nói tiếng Quảng Đông, Tống Hàng Hàng mơ hồ đoán, không ngờ lại đoán trúng.
"Đúng vậy." Cô cũng dùng tiếng Quảng Đông, coi như luyện tập khẩu ngữ thôi.
"Ha ha!" Nữ sinh kia cười, vội vàng dùng tiếng phổ thông nói, "Bạn cũng
không phải là thành phố K phải không? Ha ha, mình cũng không phải."
Khó có dịp gặp gỡ một người nói tiếng phổ thông, Tống Hàng Hàng rất vui mừng.
"Nhưng tiếng Quảng Đông lại rất tốt."
"Mình là người Quảng Tây, người Quảng Tây cũng nói vậy đó."
"A…, mấy ngày mình nán lại trong túc xá, thấy rất nhiều tiếng Quảng Đông,
nhưng tiếng Quảng Đông lại là nửa chín nửa sống, thực đáng ghét."
"Hoá ra là như vậy, mình còn nhớ, ngày hôm qua cùng ngày hôm trước, trong
học viện có rất nhiều hoạt động, cũng chưa từng thấy qua bạn, thì ra là
bạn đang học thêm tiếng Quảng Đông, không có việc gì, chỉ cần bạn nói
nhiều, trao đổi nhiều, rất nhanh sẽ quen.."
"Ừ, cám ơn bạn…"
Nữ sinh kia đảo mắt một vòng, đưa một bàn tay ra, "Mình còn chưa tự giới
thiệu đâu, tên mình là tên là Đổng Nhạc Mai, ban một Kinh tế học, rất
hân hạnh được biết bạn."
"Mình cũng vậy." Tống Hàng Hàng vội vươn tay, "Mình là Tống Hàng Hàng, kinh tế học… À? Chia lớp rồi hả?"
Đổng Nhạc Mai "Hì hì" một tiếng cười nói, "Bạn xem bạn đi, thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều đấy."
Cô cong người xuống lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra, tìm chốc
lát, kéo Tống Hàng Hàng tới trước mặt, "Nè, đây là số điện thoại của phụ đạo viên, bạn nhanh lưu lại đi, hỏi anh ấy lại xem, không chừng anh ấy
quên gửi tin nhắn cho bạn! "
"Nhưng mình, mình không có điện
thoại di động." Tống Hàng Hàng chợt nhớ tới biểu đơn ghi danh khi mới
vào trường học, lúc ấy thấy ô ghi số điện thoại di động, cô nghĩ mình
còn chưa mua nên cũng không để ý, không ngờ phụ đạo viên lại thông báo
qua nhắn tin điện thoại, không phải cô đã bỏ qua chuyện quan trọng gì
chứ.
Đổng Nhạc Mai lộ ra nét mặt đại nhân, "Chẳng trách, chẳng
trách bạn không biết mình ở ban mấy, buổi chiều không có việc gì, mình
đi cùng bạn mua điện thoại di động đi, nếu không sau này sao phụ đạo
viên liên lạc với bạn được?"
"Tốt quá, vậy cám ơn bạn nhé."
"Cám ơn cái gì chứ, ha ha, đều là bằng hữu."
Hai người trò chuyện với nhau, rất nhanh đã trở nên thân thiết. Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
Về phần Đại hội chào mừng tân sinh viên, Tống Hàng Hàng cũng không chú ý
lắng nghe, nhưng thường thì mấy loại đại hội này cũng không có bao nhiêu nội dung hữu ích, Tống Hàng Hàng cũng không sợ sẽ bỏ qua chuyện gì.
Hội nghị kết thúc, nhóm sinh viên đang muốn tản đi, một người ngồi phía
trước đứng lên, giơ loa hô tới phía sau: “Các bạn học viên ngàng Kinh tế mậu dịch Quốc tế! Xin lưu lại, hội nghị riêng chuẩn bị khai mạc!”
Tống Hàng Hàng cảm thấy giọng nói này thật quen tai, nhưng quá xa, lại bị
một đám người che khuất, không thấy rõ chủ nhân của giọng nói.
Đổng Nhạc Mai vốn đang kéoTống Hàng Hàng muốn rời khỏi, nghe thấy thông báo
không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nhưng vẻ mặt rất kỳ quái, hình
như, có chút mong đợi, có chút hưng phấn.
"Sao vậy Nhạc Mai?"
"Phụ đạo viên của chúng ta sắp lên đài rồi."
"Phụ đạo viên lên đài?" Cùng hiệu trưởng lên đài có gì bất đồng ư?
"Cũng chỉ có bạn không biết đi!" Đổng Nhạc Mai cúi đầu xuống nhẹ nói, "Phụ
đạo viên của chúng ta, là một đại suất ca! Siêu cấp có sức quyến rũ!"
Thật? Sau khi gặp chàng trai yêu nghiệt kia, Tống Hàng Hàng cũng có chút mong đợi, dường như trường Đại học này có rất nhiều đại suất ca.
Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
Tro