pacman, rainbows, and roller s
Thanh Xuân

Thanh Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 8.5.00/10/407 lượt.

ng đầu chợt xuất hiện một giọng nói, "Nhiều cũng không phải chuyện của mày! Đừng quên mày còn có một Cố Ngự Lâm !"

Cũng đúng…

Tống Hàng Hàng nhất thời mất hứng, lại cảm thấy hả hê không hiểu. Độc thoại

tâm hồn lại nói vọng ra: Hắc hắc, mày đã là người “có gia đình”, tuy nói đã bỏ qua cả một rừng rậm… nhưng với trai đẹp, có thể tùy tiện ôm ấp,

còn một lòng say mê mày… Vạn vạn cái đại xuất ca cũng chẳng bằng anh, ha ha…

"Hàng Hàng, trên khán đài! Mình không lừa cậu chứ!"

Tống Hàng Hàng vội giương mắt, bóng dáng người ngồi trên đài cũng rất nhỏ,

từ đây cô không thể nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng trên màn ảnh lại hiện ra khuôn mặt của “suất ca”, đặc biệt rõ ràng, nhìn khuôn mặt đang nghiêm

túc trang trọng trước mặt, Tống Hàng Hàng im lặng.

Chẳng trách

anh ta một câu có thể nói ra tên của cô, chẳng trách anh ta có chìa khóa phòng ký túc, chẳng trách anh ta lại chỉ trích cô không chú ý an toàn

trong ký túc xá, tối hôm qua sau khi lấy lại tinh thần cô cảm thấy rất

kỳ quái, hiện tại biết anh ta là phụ đạo viên của cô, đây là lời giải

thích tốt nhất.

Nhưng, hình ảnh kích tình nóng bỏng tối hôm qua

vẫn lượn lờ trong đầu cô hồi lâu không tiêu tan, cô vốn tưởng rằng là

sinh viên trong hội, hôm nay… cư nhiên… thật sự là phá hỏng phong cảnh!

"Nhạc Mai, có vài người ra vẻ đạo mạo, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa, bạn cũng phải cẩn thận đó!"

"A?" Đổng Nhạc Mai như tên hòa thượng mười thước (*câu nói bỏ lửng, không rõ xảy ra chuyện gì), sửng sốt hồi lâu thấy cô không nói gì nữa, tiếp tục

ngẩng đầu lên nhìn suất ca của mình.

Ai! Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là yên lặng than thở, lại một thiếu nữ đàng hoàng luân lạc ma trảo rồi...!



Tống Hàng Hàng giơ tay lên xem đồng hồ, sắp mười hai giờ, nhìn bộ dạng nói

chuyện của "Phụ đạo viên" kia, đại khái sắp kết thúc rồi chứ?

Cô đang suy nghĩ, đã nghe thấy "Phụ đạo viên" nói:

"Được rồi, cũng đã đến thời gian cơm trưa, tất cả mọi người đói bụng không?

Có hẹn với bạn học thì có thể rời đi, không có hẹn bạn học, buổi trưa

hôm nay Hứa Nghiêu Thực tôi mời khách, mọi người đến Phù Dung Cư dùng

bữa!"

Mời khách? Còn Phù Dung Cư?

Gần trăm người đó, "Phụ đạo viên" này vung tay thật mạnh!

Không đúng! Giống như… Hình như… Có chỗ nào…

Không đúng! Có chỗ nào không đúng!

? ? ?

! ! !

Hứa Nghiêu Thực?

Trùng tên trùng họ?

. . . . . .

Cặp mày này, cái kia là… Đã quên…

Cặp mắt xếch này, cái kia là… Đã quên…

Cô nhớ người kia vẫn mang một cái gọng kính đen, hơn nữa bộ dáng luôn rất nghiêm túc, làm sao dám cẩn thận mà xem xét chứ?

Cặp môi mỏng này, cái đó phải là… Hình như là, giống như không phải…

Nhưng người kia là "Diệt tuyệt đạo trưởng" mà? Vừa nghĩ tới tối qua người này dùng cặp môi mỏng đó ~~~ lên người cô gái kia, ặc, đánh chết cô cũng

không tin sẽ là cùng một người!

Làn da rất tốt, ít nhất cũng trắng bằng cô, cái đó… Hình như có chút đen thôi…

Đúng đúng đúng, đơn thuần nhìn làn da, xác định làn da, Tống Hàng Hàng cô

tuyệt đối không tin tưởng hai người này là một!

Hứa Nghiêu Thực vẫn còn ở trường Cao Trung Trường Thanh trông nom kỷ luật

mà, hừ hừ, lại nói, nếu như thực sự là cùng một người, sao Cố Ngự Lâm

lại không nói với cô? Đúng đúng đúng, Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, nhất

định là trùng tên trùng họ, nhất định là vậy!

Nhưng trong lòng cô thật không nỡ, cô vừa bị Đổng Nhạc Mai kéo đi, vừa nhìn lên, nhìn lần

hai, lần ba, trời ạ, sao càng nhìn càng giống?!

Ah? Đây là nơi nào? Phù Dung cư? Sao cô lại tới nơi này!

Đứng ở cửa lớn Phù Dung Cư, Tống Hàng Hàng nhất thời sợ hãi: tôi không muốn! Tôi mới không cần vào nơi này! Tôi không muốn đâu! Tôi không muốn cùng

nhau ăn cơm với "phụ đạo viên háo sắc"! Tôi lại càng không muốn ăn cơm

cùng "Diệt tuyệt đạo trưởng"!

"Hàng Hàng, Hàng Hàng bạn làm gì

đấy! Nhanh vào, mình muốn chiếm chỗ trước, nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"

Cứ như vậy, cô đánh không lại móng vuốt vô địch của Đổng Nhạc Mai, cứ như vậy bị kéo vào Phù Dung cư!

Sau khi cô ngồi xuống, Hứa Nghiêu Thực mới chậm rãi đi vào, lúc đi qua chỗ

cô ngồi thì "đinh đương" một tiếng giống như rớt thứ gì đó, anh cúi

người xuống nhặt lên chuỗi chìa khóa, lúc đứng lên dùng âm lượng chỉ có

Tống Hàng Hàng có thể nghe được nói:

"Thế nào, kỹ thuật hóa trang của tôi không tệ đi, ‘cháu ngoại dâu’ thân ái?"

Trời ạ, chẳng lẽ người này là Cố Ngự Lâm phái tới giám thị cô ở bên ngoài

sao? Quả thật Tống Hàng Hàng bị anh ta làm phiền đến tức điên!

Cô đọc sách ở phòng tự học, Hứa Nghiêu Thực cũng chạy đến ngồi ở phòng từ

học, khiến vô số thiếu nữ hoa si thét chói tai; cô thực hành ở phòng thí nghiệm, Hứa Nghiêu Thực sẽ giả bộ thị sát đi vào phòng thí nghiệm, dẫn

đến số liệu bị thiếu sót, tính thiếu thời gian, cả quá trình thí nghiệm

hoàn toàn tê liệt; cô ăn cơm ở căn tin, cũng sẽ bắt gặp anh ta đi lấy

phần cơm, quay đầu lại cười với cô, khiến hàng loạt thiếu nữ vô tội bị

đốn ngã; thậm chí buổi chiều, trên đường cô từ phòng tự học về kí túc xá cũng bắt gặp anh ta đang thân mật tiếp xúc với đủ loại cô gái!

Nhưng cô quan sts