
load bài hát này không?”. Cô gái hồn nhiên hỏi.
Chàng trai phối hợp hỏi: “ Vì sao?”.
“ Bởi vì em rất thích tên gọi của nó. Em vừa nhìn thấy cái tên này liền nhớ tới anh. Diệp Thư Tuấn, anh nói xem, trước khi gặp anh, em từ chối nhiều người như vậy, có phải tất cả tình cảm đều giữ lại cho anh không?”.
Cô gái cười khờ khạo, chàng trai nhịn không được ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Cô không biết, trái tim anh cũng kiên định muốn đem tất cả tình cảm không hề giữ lại trao cho cô.
Lăng Diệc Cảnh thấy biểu hiện khác lạ của cô, lập tức đem nhạc tắt đi, hơn nữa còn dừng xe lại. Anh vừa bối rối vừa vội vàng dùng hai tay nắm lấy bả vai cô, thần sắc thật sự nghiêm túc: “ Em hãy nói cho anh biết, có phải em đã nhớ tới điều gì không?”.
Cô có thể nhớ mình từng học khiêu vũ, cũng có thể nhảy múa thành thạo. Có khả năng cô đã nhớ lại những gì xảy ra trước đây, nhớ rõ toàn bộ quá khứ của mình? Suy nghĩ này, khiến anh không thể kiểm soát nổi cơn điên. Anh lắc mạnh bả vai cô, cơ thể bắt đầu không ngừng run lên, toàn thân cũng không thoải mái. Gương mặt nhỏ nhắn của cô cau lại nhìn anh, nét mặt có chút bướng bỉnh. Anh bỗng nhớ lại ngày trước, khi cô bị Lăng Tích Đồng đánh đập nhốt trong căn hầm ẩm ướt, cô cũng nhìn Lăng Tích Đồng bằng ánh mắt như vậy, vừa sợ hãi vừa quật cường. Anh từng hỏi bác sĩ ánh mắt ấy thể hiện điều gì. Bác sĩ nói cho anh hay, biểu hiện đó đại diện cho người vì bản thân mà xây dựng một bức tường bảo vệ chính mình. Cô làm như vậy đồng thời còn có hàm ý im lặng kháng nghị và cự tuyệt. Anh thật sự vất vả mới thân mật với cô được một chút, bây giờ lại muốn đẩy cô trở về sao?
Không, không được, không thể như thế được. Anh vội vàng thu người, nhắm chặt mắt lại, đè nén cảm giác khó chịu kia xuống.
Anh sợ, rất sợ, sợ ngày nào đó cô khôi phục bình thường, sợ đột nhiên một ngày có ai đó nhận là người thân của cô rồi mang cô đi, sợ cô cho dù đã quên hết tất cả nhưng vẫn nhớ tới Diệp Thư Tuấn. Anh sợ bất luận anh làm gì đi nữa thì cô cũng chỉ coi anh như thứ không quan trọng trong cuộc sống.
Dương Tử Hân bị anh lắc đến choáng váng đầu óc, rất vất vả mới ổn định trở lại. Cô không biết lý do vì sao anh lại mất kiểm soát nên chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. Sau đó, cô rời khỏi chỗ, tới gần ôm lấy anh, nói: “ Em sẽ không bỏ anh đi”.
Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ. Không ai biết, người đàn ông máu lạnh này vì câu nói đó mà hốc mắt hơi đỏ lên. Cô nói cô sẽ không rời khỏi anh, sẽ không bỏ anh mà đi.
Anh ôm cô vào lòng, lực ôm mạnh khác thường nhưng cô không biểu lộ vẻ không thoải mái. Cô dường như đọc được tâm tư của anh vì thế mới an ủi anh.
Anh quả thực rất muốn thu cơ thể cô vào trong người mình, khiến cơ thể cô và anh hòa làm một, có như vậy cô mới không thể rời đi.
Một ý nghĩ thực sự điên rồ xuất hiện trong đầu anh, hơn nữa không ngừng tăng trưởng. Nếu cô có con của anh, có phải cô sẽ không thể rời khỏi anh? Cho dù một ngày nào đó cô khôi phục bình thường, vì nể mặt đứa bé mà cô sẽ ở lại?
Không phải bây giờ ý tưởng này mới xuất hiện trong đầu anh mà đã có từ lâu nhưng khi đó anh đã ngay lập tức phủ định.
Anh từng mơ, trong giấc mơ, bọn họ là vợ chồng. Hàng ngày, anh đi làm từ sáng đến tối, còn cô ở lại tòa thành nơi anh xây lên vì cô. Trong mơ, cô đang mang thai đứa con của anh. Đã thế, cô còn học hỏi người khác cách đan áo như thế nào. Cô học rất lâu, rất lâu và cuối cùng cũng học xong cách đan. Vì thế, hàng ngày cô đều ở trong nhà đan quần áo mới cho con của họ. Một ngày kia, anh từ công ty trở về, thấy cô vẫn đang đan áo nhưng mũi đan được xếp rất dài, hoàn toàn không phù hợp với đứa nhỏ. Vì vậy, anh nhắc nhở cô, cái này không hợp với đứa con chưa sinh. Nhưng cô lại cười nhìn về phía anh, giải thích rằng, không phải cô đan cho đứa bé mà là cô đan cho anh.
Tỉnh mộng, anh hối tiếc vì sao mình không mơ lâu thêm một chút, nhất định anh sẽ rất cảm động vì câu nói của cô trong giấc mơ.
Suy nghĩ này thật sự điên rồ nhưng anh nhịn không được mà suy nghĩ như vậy. Rốt cuộc, anh cũng buông cô ra nhưng không bảo cô rời đi mà hôn lên trán cô. Cô cũng không có ý định chống đối cho đến khi nụ hôn từ từ rơi lên trán cô, cô mới nhận ra, đây không chỉ là một nụ hôn lướt qua.
Ánh mắt cô mở to, tựa như không thể tin nổi anh làm chuyện đó ở trong này. Không phải do cô cảm thấy hổ thẹn, mà do anh chưa bao giờ làm chuyện ấy ngoài giường, khiến cô trải qua một thời gian dài hình thành tư duy cố định, loại chuyện này chỉ có thể làm trên giường lúc ở nhà mà thôi.
Đây không phải là nơi an toàn, thỉnh thoảng có xe đậu sát họ, đèn xe nhấp nháy lướt qua, có thể nhìn rõ người bên trong đang làm gì. Anh hoàn toàn như không nghĩ tới tình huống bất lợi này, không ngừng xé rách quần áo cô, hận không thể lập tức lột cô ra để thưởng thức.
Sau vài giây sửng sốt, cô bắt đầu đáp lại.
Lăng Diệc Cảnh để cô dán trước ngực mình rồi vất vả dùng tư thế ấy đánh xe ra xa một chút, đến khi tin rằng vị trí đỗ xe đó không tồi mới tiếp tục động tác vừa rồi.
Bọn họ chật vật hôn nhau, dây dưa trong một không gian nhỏ hẹp.
Tr