Old school Swatch Watches
Thất Thân Làm Thiếp

Thất Thân Làm Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325411

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

Vũ Cửu Thiên là xà nhà của thương giới, ta tin tưởng hàng hóa đặt ở đây sẽ không có đồ xấu .” Kim Bất Hoán nói, vẻ mặt vui vẻ.

Chỉ mới nói mấy câu đã trao hết trách nhiệm sang nàng, thật không biết phải nói tên Kim Bất Hoán này thế nào, chỉ sợ hắn là loại thiếu gia chưa bước chân ra khỏi nhà bao giờ.

Nhưng không biết vì sao, nàng nhìn thế nào, cũng cảm thấy hắn là loại người đã trải đủ thâm trầm, không phải người đơn giản.

Thật sự khiến người ta không thể nhìn thấu!

Thất Thân Làm Thiếp

Bởi vì Kim Bất Hoán này phải quyết định và sửa sang cửa hàng của mình một phen , tuy mất ít thời gian, nhưng hắn là người nơi khác, trong Chiến Thành căn bản là không có phủ đệ, dù sao cũng có vẻ là một khách hàng lớn, cũng không thể bỏ bê , vì vậy Vãn Thanh liền giữ hắn ở lại Phượng Vũ Cửu Thiên.

Mà hắn cũng không từ chối, còn nói là vô cùng tốt!

Nói thật, khi Vãn Thanh mời hắn ở lại, dù ngoài miệng hắn vẫn nói nửa câu từ chối, nhưng không hiểu vì sao, Vãn Thanh lại có cảm giác mắt hắn lóe lên ý muốn ở lại vô cùng rõ rệt.

Không biết có phải là nàng đã suy nghĩ nhiều quá hay không.

Bất quá đôi mắt của hắn, khiến nàng có cảm giác ẩn giấu rất nhiều điều, khiến người ta không thể hiểu hết, nhất là lúc hắn nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, thứ cảm giác, nó nhiều đến mức khiến nàng không thể xem nhẹ .

Giống như ánh mắt của Phượng Cô khi hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên. (chắc là cái lần mà Vãn Thanh nhận ra Phượng Cô cưỡng gian mình)

“Nhị phu nhân, ngài nghĩ chuyện gì vậy?” Hồng Thư thấy Vãn Thanh một mực ngồi trước cửa sổ cau mày suy nghĩ, như thể đang lo nghĩ chuyện gì đó.

“Ta nghĩ đến … Kim Bất Hoán kia.” Vãn Thanh nói.

“Di!” Hồng Thư vừa nghe, liền hiện vẻ mặt không giải thích được.

“Hồng Thư, ngươi cho người điều tra giúp ta về… gia thế của Kim Bất Hoán , xem có đúng là công tử nhà giàu như lời hắn nói không , xuất thân nhà ai.” Vãn Thanh nói.

Nàng có cảm giác, … Kim Bất Hoán này, không đơn giản, không giống với vẻ vô tri mà hắn bầy ra cho mọi người xem.

“Vâng” Hồng Thư gật đầu.

Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác không yên lòng, vì vậy lại nói: “Còn nữa, cho thị vệ âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của hắn khi ở trong sơn trang, nếu có gì khác thường, lập tức hồi báo cho ta!”

“Nhị phu nhân, vì sao người lại khẩn trương về tên… Kim Bất Hoán này như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một khách hàng lần đầu làm ăn buôn bán với chúng ta thôi, hơn nữa trong mắt của ta, hắn cũng không phải nhân vật lợi hại gì, dù có là kẻ địch thì cũng không cần sợ hắn !” Hồng Thư không giải thích được nên hỏi, chung quy là Hồng Thư không rõ vì sao Nhị phu nhân lại khẩn trương về con người này như vậy.

“Ta cũng không biết, ta có cảm giác người này không đơn giản!” Vãn Thanh nói: “Dù sao vụ làm ăn này cũng không ít, cẩn thận vẫn hơn.”

Vì chuyện làm ăn chỉ là cái cớ, trong lòng của nàng, vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng mà bản thân nàng cũng biết là không có khả năng, hy vọng người này là Phượng Cô sống lại, mặc dù không có khả năng, nhưng cuối cùng, chỉ có một tia hy vọng đó, nàng cũng không thể làm ngơ.

… …

Đêm khuya.

Dưới ánh nến, nàng cho Song nhi và Hồng Thư lui ra, một mình ngồi trong phòng.

Xung quanh, chỉ có yên lặng.

Trước kia, nàng từng rất thích yên lặng thế này, trong đêm yên tĩnh, ngồi ngắm trăng, luôn luôn vô hạn suy nghĩ, vô hạn tình ý. Trước trăng đánh đàn, nhìn trăng ngâm thơ, là những điều nàng thích làm nhất.

Nhưng vào thời khắc này, sự yên tĩnh của ban đêm, lại làm nàng cảm thấy cô tịch mà tổn thương.

Có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không đánh đàn , đơn giản là không có tâm trạng mà đàn, mặc dù chuyện đã qua được mấy tháng, nhưng lòng của nàng, vẫn vô phương bình tĩnh.

Cuối cùng, chỉ có thai nhi trong bụng mới có thể khiến nàng cảm thấy một tia hy vọng.

Trái tim vừa cảm thấy an ủi, vừa cảm thấy đau buồn.

Ít nhất, hài nhi có thể bình an, tất cả có thể an khang.

Nhưng Phượng Cô, hắn còn chưa được nhìn thấy mặt con.

Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn trăng. . . nhìn thật lâu. . . dường như muốn nhìn xuyên qua mặt trăng để thấy một gương mặt nào đó.

Có đôi khi ngẫm lại, một người mẹ khi mang thai luôn buồn rầu, không biết sinh con rồi, đứa bé có bị nhiễm sự buồn rầu đó không . . .

Nhưng buồn bã và đau thương, đâu phải cảm xúc con người có thể khống chế .

Một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống, rơi trên mặt bàn, hòa cùng dòng sáp lệ của nến đỏ, khiến lòng người chua xót…

Dáng vẻ đó của nàng, càng khiến người ở ngoài cửa sổ phải đau lòng.

Người nọ vẻ mặt tuấn tú vô song, phượng nhãn hẹp dài, giống như mê hoặc chúng nhân, mái tóc đen bóng buông xõa xuống vai, hắc y trường bào, đứng nghiêm ở đó, như hòa tan vào bóng đêm.

Ánh mắt của hắn, nhìn thẳng chăm chú vào nữ tử đang gục trên bàn, mắt chưa từng chớp lấy một cái, trong đôi mắt là tình cảm sâu sắc mà ai thấy cũng phải xúc động.

Hắn ẩn thân dưới một tàng cây tùng, không nhúc nhích dù chỉ một chút, như hóa đá ở đó, càng như thế cả thế gian chỉ còn lại nữ tử kia, hoàn toàn không chút chú ý tới điều gì khác.

Gương mặt trắng nõn của nàng, nhìn ban ngày