80s toys - Atari. I still have
Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 8.00/10/311 lượt.

n họ, đội chúng tôi không tiếc hết thảy mà ra sức ghi điểm, người có bóng thì ném bóng, người không có bóng thì cản chân, nếu như vẫn không được thì ngay lập tức đưa tay tấn công vào phần eo của đối phương.

Chẳng lẽ đội bọn họ cứ đứng yên không có phản kích gì sao?

Đương nhiên là có!

Nhưng mỗi lần đến lượt phần sân của chúng tôi bị tấn công, mọi người ai nấy cũng đều bình an vô sự không bị sứt mẻ gì, đó là do quả bóng của bọn họ thay vì bay hướng vào rỗ lại chệch hướng bay về phía đầu tôi nga! [Tôi thật sự rất ghét khả năng thu hút những vật hình cầu của chính mình!'>

Tuy nhiên bởi vì có sự hiện diện của hắn, cho dù có bị chấn động thêm k cái đi chăng nữa, tôi cũng nhất quyết không rời khỏi nơi đó!

Đây có thể gọi là sức mạnh vĩ đại của tình yêu!

Mỗi lần lên bước sàn đấu hắn đều luôn có mặt trong đội hình chính thức, đó là nhờ vào kỹ thuật đánh bóng cao siêu, nhưng điều quan trọng nhất chính là khả năng ứng biến mau lẹ, do đó ở mỗi trận đấu hắn đêu vì đội nhà ghi không ít điểm. Nhưng chẳng phải cổ nhân đã có câu “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” hay sao? Cho dù kỹ thuật + sự nhạy bén của hắn có tốt đến cách mấy đi chăng nữa, nhưng nếu đồng đội đều là những con mọt sách quanh năm suốt tháng chỉ biết đến sách và sách, không quan tâm gì đến việc luyện tập thể thao thì cũng không thể nào lật ngược được tình thế.

Những khi hắn bước ra sân thi đầu, y như rằng tôi liền có thể đường đường chính chính ngồi say mê mà ngắm nhìn tư thế chơi bóng oai hùng của hắn.

Đây chính là cái gọi là “phúc luôn đi kèm với họa” nga!

Cho dù có say mê hắn đến mức độ nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể quên bản thân mình vốn thuộc về ban thường, do đó mỗi khi hắn cướp được bóng tôi chỉ có thể hô to, “Cố lên, cố lên.”

Câu cổ vũ này đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.

Nếu như bóng rổ nam được xem là một buổi lễ mà họa phúc đi cùng với nhau.

Thì bóng rổ nữ lại chính xác là một cơn ác mộng của đời tôi!

Thông thường vào thời điểm này điều duy nhất tôi có thể làm là cúi thấp người, che mặt, tận dụng hết mọi khả năng để trốn tránh trái bóng. Nhưng không hiểu vì lí do gì, mỗi khi tôi cứ nghĩ đã phá vòng vây thành công, lại nhanh chóng phát hiện ra bản thân mình đã đứng dưới chiếc rổ của đội nhà từ lúc nào rồi, càng thần kỳ hơn chính là lúc này đây nhất định sẽ có một quả bóng bay hướng về phía tôi, theo phản xạ tôi ngay lập tức giơ một che mặt, tay còn lại ra sức ngăn cản đồng thời kêu to lên.

“Đừng trúng mặt nga!”

Toàn trường rơi vào trạng thái im lặng trong vài giây! Quả bóng bay… bay cao lên —

“Phanh!”

“Bóng đã vào lưới!”

Tiếng hoan hô ~ âm thanh cổ vũ ~ tiếng thét chói tai ~

— tôi ngửa mặt lên nhìn trời mà không thể thốt được lời nào.

Vì thế, trong suốt 3 năm học sơ trung tôi đã vô tình trở thành cái gai trong mắt của đội bóng rổ nữ ban thường, còn đối với đội bóng rổ nữ ban 1 mà nói, tôi lại là vũ khí bí mật dẫn đến chiến thắng!

Càng ngày tôi lại càng cảm thấy mí mắt nặng trĩu…

Trong thời gian học đại học, ngày nào cũng như ngày nấy tôi đều thức suốt đêm để xem tiểu thuyết, khi đó mỗi ngày tôi đều không ngủ quá 4 tiếng, chẳng lẽ vì lí do này mà bây giờ khi quay trở lại tuổi 13 tôi luôn có cảm giác thiếu ngủ trầm trọng ư?

… Bù lại 4 năm mất ngủ a… Nghĩ đến đây mồ hôi của tôi tuôn ra như mưa!

Đang miên man suy nghĩ, tôi đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình đau nhói, tôi liền lập tức tỉnh táo trở lại.

A ~ đau quá.

Tôi ai oán nhìn hắn, cho dù có muốn nhắc nhở tôi đứng thẳng lưng lên đi chăng nữa cũng không cần dùng đến biện pháp này.

Hắn lạnh lung liếc tôi một cái rồi lại nhanh chóng quay đầu hướng về phía trước.

Tôi thở dài, bản thân mình vốn vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới xuất thần nhập định như hắn, cho nên đành phải tiếp tục giữ nguyên tư thế nhàm chán cúi đầu.

Chính lúc nhàm chán nhất, tôi đột nhiên nghe một tiếng “bộp”, sau đó giật mình phát hiện ra ở dưới chân Trần Hy bỗng đâu có một mảnh giấy nhỏ.

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cặp mắt kính của bạn tốt Vương Mộc Mộc nhất thời lóe sáng lên.

Ách, tiểu nha đầu này lá gan cũng rất lớn nga, dám lợi dụng thiên thời [lão sư không chú ý'> địa lợi [vị trí ngồi bàn đầu'> nhân hòa [cả hai người chúng tôi đều đang rảnh rỗi'> mà giở trò.

Tên tiểu quỷ cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này, hắn vừa định khom người nhặt mẫu giấy nhỏ đó lên thì đã bị tôi nhanh chân đoạt lấy, hắn ngăn cản không kịp, cho nên đành phải buồn bực quay đầu đi.

Rốt cuộc viết cái gì mà lại thần bí như vậy? Tôi cẩn thận mở tờ giấy kia ra, chỉ thấy mặt trên viết “— Sanh Sanh, môi của cậu tại sao lại sưng lên như vậy?”



Môi?

Tôi vội vàng đưa tay chạm vào môi mình thì bỗng nhiên phát hiện ra đôi môi

anh đào nhỏ nhắn không biết từ lúc nào đã sưng lên rất to, hơn nữa ở

khóe môi vẫn còn có cảm giác tê tê.

Đây là loại muỗi gì vậy hả? Sao lại có thể độc đến như vậy chứ!

Không biết những nơi khác trên khuôn mặt tôi có bị nó đốt luôn hay không? Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, đúng lúc này tôi lại bất chợt nhận

ra thời gian tan học cũng đã sắp đến rồi, nếu như để c