
m khắc lên gốc cây kia dòng
chữ cuối cùng, “Tôi, Nhâm Kim Sanh nhất định sẽ quên được Trần Hy!” Thế
nhưng mãi cho đến tận 3 năm sau tôi mới có thể vượt qua nỗi đau ấy.
Cuộc đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu lại một lần nữa, lúc này đây tôi còn có thể đâm đầu vào vết xe đỗ ngày trước một lần nữa sao?
Tôi cười thầm trong lòng đồng thời tự nói với bản thân mình, sẽ không.
Tôi sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm ngày ấy thêm một lần nào nữa.
Môi trên của tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi ngưa ngứa, là muỗi sao?
Vẫn không mở mắt, tôi chỉ khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế, rồi lại tiếp tục ngủ.
Không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, một luồng gió lạnh đột ngột thổi qua khuôn mặt tôi, giờ phút này tôi mới mơ mơ màng màng phát hiện ra mọi
thứ ở nơi đây từ lúc nào đã trở nên im lặng một cách lạ thường như vậy,
ban đầu còn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh vui đùa vô cùng ồn ào náo nhiệt ở phía xa xa của các bạn học, như thế nào bây giờ lại không
có bất kỳ tiếng động gì?
Cố gắng hết sức để mở to đôi
mắt hiện vẫn còn đang nặng trĩu, tôi đã liền nhân tiện trông thấy tên
nhóc thiếu thước tấc kia đang đứng khom người mà nhìn tôi chăm chú,
khuôn mặt xinh đẹp ấy do đứng ngược hướng với ánh nắng mặt trời, cho nên tôi không tài nào có thể trông thấy rõ đó là biểu hiện gì.
Trong đầu tôi bất giác nổi lên cơn giông bão, tư thế này là gì vậy hả?
Hắn trông thấy tôi đã tỉnh lại, liền nhanh chóng đứng thẳng người dậy, vừa
đưa tay ra trước mặt tôi vừa nói, “Cậu là heo hay sao mà suốt ngày đều
nằm ngủ như vậy?”
Đưa tay nắm lấy tay hắn, tôi xấu hổ
đến mức không nói được lời nào, bản thân tôi từ xưa đến nay đều luôn rất dễ ngủ, quả thật là không có cách nào có thể kiểm soát được nga.
Hắn từ từ kéo tôi đứng dậy, rồi nhanh chóng quay người đi về phía trước vài bước, sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng hỏi, “Uy… Vì sao cậu lại
khóc?”
Khóc?
Tôi đưa tay sờ sờ khuôn mặt của chính mình, bất giác cảm thấy giật mình sửng sốt khi chạm vào những giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài trên má, “À, có thể đó là do khi nãy mơ thấy ác mộng.” Tôi vừa cười vừa lau khô nước mắt, “Đó thật sự là một cơn ác mộng dài.”
“Ngu ngốc!” Hắn bĩu môi.
Tôi ngay lập tức vươn tay véo lấy hai gò má ửng hồng của hắn.
“Cậu muốn làm cái gì vậy hả?” Hắn kinh sợ trừng mắt nhìn tôi.
“Không có gì, chính là tớ đột nhiên trông thấy cậu thật không vừa mắt nga!”
A a ~ tên nhóc chết tiệt, tuổi trẻ bồng bột của lão nương chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Vì một chút bất cẩn ngủ quên trong giờ học mà phải chịu bị phạt đứng.
Đứng đưa lưng quay về phía cửa lớp, tôi ra sức cúi thấp đầu cố gắng tỏ vẻ ăn năn sám hối.
24 tuồi rồi vẫn còn bị phạt đứng như vậy, quả thật rất đáng xấu hổ nga ==!
Tôi nghiêng mặt liếc nhìn người hiện đang bị phạt cùng, tiểu quỷ à, giờ phút này tớ thật sự cảm thấy bản thân mình rất may mắn vì còn có một người bạn thân như cậu ở bên cạnh, nếu như phải mất mặt thì liền cùng nhau chịu mất mặt vậy.
Tuy rằng bình thường hắn rất xấu tính, nhưng trong những thời khắc quan trọng lại vô cùng nghĩa khí, không giống như 2 tên La Lỵ và Mộc Mộc kia, hết giờ học rồi cũng chẳng thèm đến kêu tôi dậy, cứ như vậy liền trực tiếp đem tôi quăng sang một bên.
Cảm nhận được ánh mắt biết ơn của tôi, hắn khẽ nhíu mày lại. Lúc bấy giờ tôi mới bất chợt nhận ra có một trái bóng đang tựa vào một bên chân của hắn, hắn đứng rất thẳng, cho dù đã bị phạt khá lâu nhưng trái bóng này vẫn chưa hề dao động lấy một lần.
Mấy ngày gần đây, ngày nào hắn cũng đều mang theo bóng rổ đi học, sau khi tan học liền liều mạng đánh bóng rổ, khiến cho cả người lúc nào cũng đầm đìa đầy mồ hôi.
Mỗi khi trông thấy bộ dạng này của hắn, tôi lại bất giác nhớ đến sự nghiệp thể thao bi thảm tại trường sơ trung trong quá khứ.
Có lẽ hiện tại mọi người đang muốn hỏi sự nghiệp thể thao bi thảm tại trường sơ trung còn có cái gì khiến cho tôi lưu luyến? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay, đó chính là buổi đánh bóng rổ giao hữu vào mỗi buổi chiều ngày thứ sáu.
Từ lúc bắt đầu thầm thương trộm nhớ hắn cho đến tận bây giờ, đây có thể nói là cơ hội duy nhất để tôi có thể ngắm nhìn hắn một cách quang minh chính đại.
Xin cảm tạ sự bùng nổ của phong trào quốc dân, trong ba năm tôi học ở cấp độ sơ trung môn thể dục chưa bao giờ được đưa vào làm môn chính khóa, mặt khác các lão sư dạy thể dục trong lúc đó còn thường xuyên tổ chức thi đấu hữu nghị, vì thế những học sinh thuộc các ban bình thường như chúng tôi mới có thể ngang hàng so tài cao thấp với ban 1 ưu tú.
Tuy rằng mỗi lần quyết đấu, đám học sinh ban 1 đều phải chịu thất bại nặng nề, nhưng trái lại bọn chúng chẳng mảy may quan tâm đến điều này, chỉ dùng lỗ mũi hừ lạnh hoặc tỏ thái độ khinh thường mà thôi, ý tứ vốn là “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.
Cũng chính vì điều đó đã khiến cho những sinh vật đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như chúng tôi lại càng quyết tâm khiến cho bọn họ bị bầm dập mặt mũi, rối tinh rối mù.
Mọi người muốn hỏi vì cái gì bọn họ lại để mặt mũi bị bầm dập ư?
Đương nhiên đó là do mỗi khi tấn công vào phần sân của bọ