XtGem Forum catalog
Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323822

Bình chọn: 7.5.00/10/382 lượt.

giải quẻ thẻ (sâm) cho khách.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi – người trước giờ chưa từng hứng thú với mấy trò mê tín – lại bước vào rút một thẻ rồi đi tới chỗ lão hòa thượng.

Lão hòa thượng đang tựa lưng vào tường

nhắm mắt, có lẽ đã ngủ quên, tôi ngượng ngùng nhỏ giọng đánh thức lão

rồi hai tay nâng quẻ thẻ đưa cho lão.

Lão hòa thượng tỉnh ngủ,

miễn cưỡng nhận thẻ đưa ngang tầm mắt, rồi sau đó cặp mắt đang nửa khép

nửa mở lập tức trừng lớn, lăm lăm cầm quẻ thẻ tỉ mỉ quan sát

Làm sao vậy?

Tôi mạc danh hỳ hiệu nhìn phản ứng khác thường của lão.

Lão hòa thượng sau khi xem xong, không bỏ vào ống thẻ mà mở căn kéo, cẩn thận cất vào bên trong “Thí chủ rút một thẻ khác đi”

“Vì sao?”

Hòa thượng kia nói “Đây là thẻ đế vương. Vị chủ trì tiền nhiệm để chọn ra

người kế nhiệm đã yêu cầu các hòa thượng rút thẻ, nhưng tìm thật lâu

cũng không có ai rút trúng thẻ đế vương. Thẻ này tôi muốn đăng lên báo,

cô gái trẻ, cô rút lại một thẻ khác đi”

Tôi không nhịn được bĩu môi.

Không nghĩ vận khí của tôi lại tốt như vậy, tùy tiện lắc lắc mấy cái cũng có thể rơi ra thẻ boss

Cảm thấy không còn hứng thú xin quẻ nữa, tôi cáo lui tìm đường cũ về lại

cửa chùa. Xa xa, các thành viên trong đoàn đều đang lo lắng đứng trước

cửa. Thấy tôi xuất hiện, đội trưởng cùng Tôn Sa Sa hoang mang rối loạn

chạy tới “Kim Sanh, vừa rồi bạn đi đâu thế? Chúng tôi tìm bạn nãy giờ,

gọi điện thoại cho bạn cũng không được!”

“Có sao? Nhưng tôi không nghe thấy chuông điện thoại” Tôi nghi hoặc lấy điện thoại trong túi

xách ra nhìn “Quái, sao lại hết pin được?”

Tôi rõ ràng vừa sạc pin tối hôm qua

“Vừa rồi chị ở chỗ nào? Mọi người thiếu điều muốn lục tung cái chùa này lên để tìm chị rồi”

“Tôi ở trong viện phía đông”

Đội trưởng nghiêm khắc phê bình tôi “Kim Sanh, về sau không được tự ý hành

động nữa. Ở đây không có phương tiện liên lạc, núi non hiểm trở rất dễ

gặp chuyện không may”

Lần này quả thật là tôi sai.

Tôi hổ thẹn thấp giọng nói « Thật xin lỗi mọi người. Là lỗi của tôi khiến mọi người phải lo lắng »

Các thành viên trong đoàn đều thở dài một hơi, trút xuống vẻ mặt căng thẳng nãy giờ. Trương Lam vỗ nhẹ mặt tôi an ủi « Được rồi, niệm tình bạn vi

phạm lần đầu, tha thứ cho bạn »

Đoàn người lại chậm rãi hướng sườn núi đi tới, tôi thấy vắng mặt Trần Hy, không khỏi thắc mắc, kéo tay đội trưởng hỏi nhỏ

« Còn một người nữa hình như không thấy đâu »

Trương Lam nói nhỏ với tôi « Không nghĩ Trần Hy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Cậu ấy là người đầu tiên phát hiện ra bạn mất tích. Trước khi bạn quay lại, cậu ấy đã sục sạo khắp nơi tìm bạn. Nhưng bạn yên tâm, tôi

vừa báo với Trần Hy tình hình của bạn rồi. Cậu ta sẽ đợi ở khách sạn »

Tôi thấp giọng đáp một tiếng, không nói thêm nữa

Đến khách sạn bên sườn núi thì bầu trời đã hoàn toàn dứt nắng. Khách sạn vô cùng đơn sơ. Tôi nhìn quanh bốn phía, thứ duy nhất được xem như giống

khách sạn là cái lò sưởi lớn trong đại sảnh. Trong lò sưởi lửa bập bùng

tỏa ra hơi ấm.

Phòng tôi ở đầu cầu thang tầng hai, nửa đêm tiếng

bước chân đi lại làm cho tôi mất ngủ. Nằm trằn trọc đến 3,4 giờ sáng,

các âm thanh mới dần dần yên tĩnh, tôi mơ màng đi vào giấc ngủ.

Vừa chợp mắt không bao lâu, tôi mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng bước chân…

« Nhanh lên nhanh lên, trời sáng sẽ không kịp trở về đâu …. »

Ai không kịp quay về ?

Tôi dụi dụi mắt ngồi dậy mở cửa, muốn xem ai nửa đêm lại huyên náo như vậy, cửa vừa mở ra, gáy tôi nhói lên một cái, ngã vật xuống đất

Bên tai vẫn loáng thoáng nghe thấy một giọng nói trầm đặc hơn cả giọng Mộc Mộc « Cô ta sao lại ở đây ? »

Một giọng nữ khác thất kinh kêu váng lên « Trời đất ! Ngươi dám đánh choáng bệ hạ… »

……

« Linh linh linh…. »

« Linh linh linh….. »

Tiếng chuông báo thức reo ầm ĩ, tôi kéo gối úp lên tai, muốn cứu vãn giấc ngủ

« Linh linh linh…. »

Tiếng chuông vẫn bền bỉ vang lên, tôi giãy giụa khó khọc mở mắt ra

Đây là thế nào ?

Trước mắt tôi là một gian phòng nhỏ khoảng 8m2. Trên sàn quần áo vứt lung

tung, đầu giường là tên đầu sỏ đánh thức tôi vẫn tiếp tục inh ỏi. Chiếc

máy tính duy nhất trong phòng bị che lấp bởi đống bát đĩa ăn dở, nửa bát mì ăn liền trương phềnh nguội ngắt….

Khung cảnh quen thuộc bừng lên trong trí nhớ

Tôi lắc lắc đầu, đưa tay vò tóc, lại phát hiện mái tóc bị thu ngắn tới bả vai, sợi tóc khô xơ vàng vọt.

Từng trận hàn ý bung tỏa tràn ngập cõi lòng

Tôi hoảng sợ chạy vội tới trước bàn trang điểm, trong gương hiện ra một

gương mặt béo phị vàng vọt lại được tô điểm thêm bởi thật nhiều nốt

trứng cá

Tôi cúi đầu nhìn xuống nhưng tầm mắt bị chặn lại bởi lớp mỡ lòi ra từ bụng, không cách nào nhìn được mũi chân mình.

Hai tay run rẩy che miệng, ánh mắt trong gương thất thần, sợ hãi, vô thố…

Tôi đã trở lại !

Đã trở lại !

Chín năm thanh xuân tươi đẹp, cuối cùng, vẫn chỉ là một giấc mộng dài……

Ngày 17 tháng 1 năm 2007

Tôi cầm hồ sơ xin việc lang thang ở hội chợ việc làm, trên tay cầm tờ thông báo tuyển dụng của công ty Giang Xuyên

Tuy rằng người phụ trách tuyển dụng của công ty này vừa nhìn đến tôi đã tuyên bố Gameover,