
ng nhợt nhạt dập dờn.
Vào xế chiều cuối tuần, Chu Ninh Dạ pha trà bưởi, ngồi trên giường xem báo.
Người kia suốt ngày không rời được cô, toàn ngồi xem chương trình
thiếu nhi trên tivi, mười phút trước mới bị cô đẩy vào phòng tắm tắm
rửa. Hắn thực sự rất thích xem tivi, ăn cơm, tắm rửa, ít nhất phải gọi
ba lần mới nghe, mới có thể làm cho hắn dời mắt khỏi màn hình tivi. Rất
nhiều lúc, cô cảm thấy đối với thế giới này, hắn không khác gì trẻ sơ
sinh, cái gì cũng tò mò, năng lực học tập cũng nhanh. Giờ phút này, cô
thực sự cảm ơn chế độ phân chương trình của tivi, làm cho cô có thể quy
định hắn cái gì có thể xem, cái gì không thể xem, cái gì chỉ dùng để
giải trí, không được làm theo, để tránh hắn thực sự cho rằng hành động
nào trên tivi cũng là đúng, phổ biến mà bắt chước làm theo.
Cô để ý có đôi khi hắn tắm quá lâu, lúc
cô chuẩn bị qua 3 phút nữa mà hắn còn chưa ra, cô sẽ qua gọi thì một con sói trắng xinh đẹp thong thả bước ra khỏi phòng tắm, đi đến đâu nước
nhỏ đến đấy. Cô chau mày nhưng cũng không trách hắn vì sao hai chân đi
vào, bốn chân đi ra, đứng dậy lấy cái khăn tắm lớn cùng máy sấy, cô trở
lại ngồi ở trước cầu thang :
“Lâm Giang, lại đây”.
Hắn chậm rãi thong thả đi qua, tựa trên đùi mềm mại của cô. Cái váy
dài màu trắng của cô bị ướt một mảng nước nhưng cô không để ý chút nào,
tập trung chà lau bộ lông ẩm ướt của hắn.
Hắn thoải mái nhỏ giọng ưm một tiếng, chui xuống dưới khăn tắm. Nơi
đó có hương vị của Ninh Dạ, thơm quá. Chu Ninh Dạ vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng
lộn xộn”.
Lần này hắn xem như ngoan ngoãn, lần trước lúc đầu còn ướt nghe thấy
tiếng cô gọi hắn lại lau khô tóc, không biết hắn học hành động đó ở đâu, thế mà lại vẫy vẫy bọt nước trên tóc, rồi trả lời cô một câu : “Đây mới là hành động của đàn ông”.
Cô thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng, sau đó hắn còn vô tội nhìn cô : “Không đúng sao?”
Hắn thực sự bị tivi dạy hư ! Cô kiên nhẫn sấy khô lông của hắn cho
đến khi chúng mềm mại xoã tung, hắn tựa đầu vào đùi cô, hưởng thụ cảm
giác được những ngón tay dài tinh tế một chút lại một chút dịu dàng vuốt ve, lười nhác híp nửa mắt.
Bây giờ thời tiết rất tốt, khó có được lúc ánh mặt trời rạng rỡ như
vậy, bớt đi cái lạnh của mấy ngày trước, ánh nắng ấm áp chiếu xuống đến
ngay cả cô cũng cảm thấy lười biếng. Hắn vươn móng vuốt trước, cào cào
tờ báo cô đặt bên cạnh, cô cười rút tờ báo ra: “Cái này còn dùng, đừng
phá”.
Hắn nhìn dòng chữ được in lớn trên mặt báo, không hiểu nghiêng đầu nhìn cô.
“Chỉ muốn tìm thêm một công việc mà thôi” – Cô giải thích qua loa, xếp tờ báo lại, bỏ qua một bên.
Vì sao? Không phải cô đã có việc làm rồi sao? Vì sao còn muốn tìm?
Cô có vẻ không muốn giải thích nhiều cho hắn, nên nói tránh sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Hắn cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô, khẽ liếm miệng vết thương
trên ngón tay tinh tế, đó là do lần trước khi nấu cơm cô vô ý bị thương. Bởi vì hắn xem chương trình nấu ăn dạy cách làm gạch cua, nên chỉ vào
màn hình tivi hỏi cô : “Buổi tối có thể ăn cái này được không ?”
Sau đó, bọn họ đi siêu thị mua hai con cua sống về. Hắn không biết
làm cua lại phiền phức như vậy, hại cô bị đứt tay, còn bị phỏng. Cô cười khẽ, không muốn để hắn lo lắng : “Đừng lo lắng, lần này sẽ không”.
Kết quả hắn vẫn chẳng nói mình muốn ăn gì. Cô nấu cơm rất trễ, khi cô gọi hắn, hắn đang cuộn tròn nằm trên chiếc giường đặt cạnh tường của
cô, toàn bộ thân thể chôn trong chăn mền mà ngủ. Hắn chưa từng duy trì
hình sói lâu như vậy, từ buổi chiều đến bây giờ, tâm trạng luôn luôn phờ phạc ỉu xìu, lúc đầu cô cho rằng hắn chỉ lười mà thôi, bây giờ xem ra
có vẻ không phải.
Cô ngồi bên giường, kéo chăn ra, lo lắng nghiêng người đánh giá hắn : “Sao vậy ? Không thoải mái sao?”
Hắn không mở mắt, bởi vì cô tới gần, hắn rời khỏi chăn mền có hơi thở của cô, tiến đến khuỷu tay cô vừa duỗi ra.
“Lâm Giang, nghe thấy tôi nói gì không?”
Hắn nâng mí mắt đáp lại cô.
“Nếu…. nếu anh không có việc gì, biến trở về hình người nói chuyện với tôi được không ?”
Im lặng một lát, trong lòng cô dần dần sinh ra biến hóa, sau khi ánh
sáng nhạt nhu hòa biến mất, tựa trên cánh tay cô là một thân thể rắn
chắc, là một người đàn ông lõa thể* khiến người ta mặt đỏ tim đập. (lõa thể : không mặt quần áo….. #đỏ mặt –ing)
Đã từng xem qua cảnh xuân, cô hoàn toàn có thể gặp biến không sợ hãi, huống chi giờ phút này cô chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn. Nhìn hắn
rất lạ.
“Tôi không sao” – Hắn trả lời.
“Nhưng mà… nhìn anh rất không có tinh thần” – Cô nghĩ nghĩ : “Anh đứng lên, chúng ta đi gặp bác sĩ được không ?”
“Không” – Hắn gối lên đùi cô, đem mặt vùi vào thắt lưng cô, không thèm nói chuyện.
Hắn duy trì hình người không được bao lâu, lõa nam lại lần nữa biến
về hình sói lười nhác. Không thể không thừa nhận, cô thực sự lo lắng.
Hắn nhìn thật bất lực, yếu ớt, làm cô không nỡ rời xa, Chu Ninh Dạ thuận thế nằm xuống, ôm hắn vào lòng, an tĩnh làm bạn.
Đêm càng khuya –
Chu Ninh Dạ không biết vì sao lại bừng tỉnh, chắc là do quan tâm Lâm
Giang, cô căn bản ng