
trừ Bạch Tiêu.
Nhờ Thẻ đọc suy nghĩ, Bạch Tiêu nhìn thấy dòng chữ trên ngực bé Dương Di
Châu: “Ai cần sự đồng cảm và thương xót của mọi người chứ, ai muốn nhận
sự giúp đỡ của mọi người chứ. Mọi người quyên góp tiền để cứu sống con
thì càng khiến đau khổ của con thêm kéo dài. Mọi người chưa bao giờ nghĩ rằng một bé gái bỏng nặng toàn thân như con, chỉ có một mình thì làm
sao có thể sống hạnh phúc trên thế giới này? Mọi người là những người
hảo tâm đáng ghét”.
Bạch Tiêu cảm thấy đau lòng, tâm trạng hỗn loạn.
Gần trưa, những người hảo tâm đều lục tục rời phòng bệnh, Trâu Bác cũng giục Bạch Tiêu quay về trường học.
Bạch Tiêu thẫn thờ ngồi trước giường bệnh của Dương Di Châu, cô là người
cuối cùng rời khỏi đó. Lúc chuẩn bị đi, Bạch Tiêu đứng dậy, đắp lại chăn cho em bé.
Bạch Tiêu nhẹ nhàng kéo chăn lên, viền chăn trùm lên
tận mũi bé gái. Cô đang định kéo chăn thấp xuống thì Dương Di Châu bỗng
“oe oe” rúc vào chăn.
Trên ngực cô bé hiện lên dòng chữ: “Xin cô, hãy giúp con sớm lìa xa cõi đời này!”.
Tay Bạch Tiêu run run, nhẹ nhàng kéo chăn lên.
Chiếc chăn trắng nhẹ nhàng phủ lên mũi và môi Dương Di Châu. Em bé nhỏ như
vậy, lại bị thương khắp người, không thể cựa quậy được.
Cuối cùng, Bạch Tiêu nhìn Dương Di Châu một cái, lần đầu tiên cô thấy bé cười.
Rời khỏi phòng bệnh, Bạch Tiêu ngẩn người ngồi trên xe buýt.
Nửa tiếng sau, Thẻ đọc suy nghĩ viết tên Dương Di Châu bỗng hóa thành làn khói và biến mất.
Dương Di Châu chết rồi, chiếc chăn trùm lên mũi và miệng nên cô bé đã chết vì nghẹt thở.
Bạch Tiêu đã giết người.
Chuyện này chỉ có cô biết. Cũng chỉ có cô mới biết rằng: Dương Di Châu thà
rằng sớm lìa bỏ cõi đời, còn hơn là sống một cuộc đời bi thương.
Trên đường về, Bạch Tiêu ở trong trạng thái bất an. Cô không biết giúp bé gái đó chết đi như thế rốt cuộc có đúng không.
Trâu Bác nghĩ rằng Bạch Tiêu vẫn còn nghĩ đến số phận bi thảm của Dương Di
Châu mà chán nản buồn bã, anh nghĩ rằng lúc này khó có cách nào để Bạch
Tiêu vui lòng được.
Bởi thế, Trâu Bác liền giở tuyệt chiêu: “Bạch Tiêu, anh đưa em đi ăn hải sản nhé!”.
Ăn uống là cách họ có được niềm vui một cách nhanh chóng nhất. Bạch Tiêu
thích ăn hải sản, đặc biệt là những loại cá lạ. Cô ngờ rằng kiếp trước
của mình chính là một chú mèo.
Họ xuống xe sớm hơn dự định rồi đi đến một nhà hàng hải sản trong thành phố.
Trâu Bác lấy ví ra, nhìn một lúc, nghĩ rằng đi rút thêm tiền cho chắc chắn.
Ai cũng nói rằng lúc buồn, con gái thường rất thích ăn, Trâu Bác thấy Bạch Tiêu đang tâm trạng như thế chắc sẽ ăn đến mức ví anh thành căn phòng
trống mất.
Hai người đi đến một ngân hàng. Bạch Tiêu ngồi nghỉ
ngơi trên chiếc ghế ở đại sảnh. Một mình Trâu Bác đi đến chỗ máy rút
tiền tự động.
Bạch Tiêu đã đợi mười lăm phút, ngẩng đầu lên thì
thấy Trâu Bác vẫn đứng trước cột ATM, cô nhớ là vừa rồi không có nhiều
người đứng đợi ở đó.
Tại sao Trâu Bác rút tiền lâu thế?
Bạch Tiêu nghĩ: Có thể anh ấy đi rút mới biết trong thẻ còn ít, lai ngại
mượn thẻ của Bạch Tiêu, cũng ngại nói với cô là mình hết tiền, nên gọi
điện nhờ người khác chuyển ít tiền vào thẻ của anh ấy.
Nghĩ thế,
Bạch Tiêu đứng lên, đi đến phía sau Trâu Bác, nhẹ nhàng nói: “Em hơi đau bụng, hay là hôm nay không ăn nữa, để hôm khác nhé!”.
Câu nói giải vây dịu dàng này lại khiến Trâu Bác giật bắn mình, lập tức quay lại, sắc mặt trắng bệch.
Anh lúng túng: “À, à, không sao, em đi sang bên kia đợi anh nhé, anh xong ngay thôi”.
Bach Tiêu gật đầu rồi quay lại đại sảnh.Lúc quay người đi, cô thấy máy ATM
đưa ra một sấp tiền, chí ít cũng đến năm nghìn tệ, Trâu Bác rút ra rồi
nhét vào ví.
Bạch Tiêu bỗng nghĩ: “Tại sao Trâu Bác không muốn cô đứng gần khi anh rút tiền, lẽ nào anh sợ cô nhìn thấy số tiền trong thẻ của anh hay mã thẻ hay sao?”.
Bạch Tiêu biết điều quay người đi, tâm trạng chẳng vui vẻ gì.
Cô sa sẩm mặt, cùng Trâu Bác đi vào quán hải sản. Trên đời này, người phi
phàm có miệng lớn nhất chính là William Parry Murphy[1'>, vì không ai dám có ý kiến gì với định luật của ông.
[1'> William Parry Murphy
(1892 – 1987), là một bác sĩ người Mỹ, đá đoạt giải Nobel Sinh lý và Y
khoa năm 1934 chung với George Minot và George Whipple cho công trình
nghiên cứu của họ về bệnh thiếu máu cùng cách trị bệnh này.
Ví dụ như: Khi bạn gặp phải một công việc không hài lòng, nhất định sẽ liên tiếp gặp những truyện không vui khác.
Bạch Tiêu đã “giết” người, lại thấy bạn trai không muốn mình đứng gần khi
anh rút tiền, sau đó cô muốn ăn một bữa hải sản thật ngon để giải tỏa,
kết quả là ăn phải một sợi tóc.
Ai ăn cơm mà chưa từng gặp phải
tóc chứ? Ăn món gì cũng lo lắng bất an, ăn phải tóc khi ăn cơm cũng
giống như đi đường vấp ngã. Đó là điều rất bình thường…
Bạch Tiêu chau mày vân vê tóc, lại bị Trâu Bác ngăn lại.
Trâu Bác gọi nhân viên phục vụ đến.
Bạch Tiêu sợ phiền phức, không muốn gọi nhân viên phục vụ - ai có thể biết
rằng người đó có cãi lại không chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy hôm nay việc gì cũng không thuận lợi.
Những người dân lành thường sợ thấy phiền phức, vì thế người xấu m