
ngã từ trên đó xuống, cũng cần tĩnh dưỡng hơn mười ngày, nhưng Vân phi còn chưa được Thái y xem qua đã bị Hiên Viên Kỳ đuổi khỏi cung, sung quân ra biên cương, suốt đời không được bước vào Trung Nguyên nửa bước.
Không cần y phải ra mệnh lệnh này, Vân phi cũng không có khả năng trở lại Trung Nguyên được nữa, dựa vào tình trạng của nàng hiện giờ, phỏng chừng chưa đến biên cương đã ngọc nát hương tan.
Còn Lý Nhĩ sắm vai đồng lõa trong chuyện này phải theo ý chỉ của Đế Vương, sung quân đến quân doanh làm quân kỹ, suốt đời không được chuộc tội!
Ý chỉ ngắn là thế, lại khiến biết bao người phải rớt cằm.
Liễu phi trở lại Liễu uyển, nhưng là được Đế Vương bế về.
Chuyện lớn như vậy, chưa đến một ngày đã như bụi bay trong gió* (*Bụi bay trong gió: nghĩa là truyền đi xa với tốc độ rất nhanh)
Hình phạt Lý Nhĩ đáng phải nhận, lại không dừng ở đó!
Trước khi nàng bị mang đến quân doanh một ngày, Lãnh Hàn Vũ đáng lẽ không nên ở Đế Kinh lại lẳng lặng xuất hiện trước phòng giam của nàng.
"Lãnh Thiếu gia?" Nàng kinh ngạc nhìn người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây lại đang đứng trước mặt mình, hai mắt lóe sáng: "Lãnh Thiếu gia, người đến cứu Lý Nhĩ sao?"
Nhưng lần này Lãnh Hàn Vũ không thèm ban cho nàng nụ cười mỉm ôn hòa như mọi khi nữa, từ đầu tới cuối, ánh mắt y vĩnh viễn lạnh lùng như vậy: "Ngươi thấy ta còn dám đến cứu ngươi sao? Sau khi ngươi đã tổn thương Ngưng Nhi ư?"
Lời của y, từng chữ từng chữ một lọt vào tai Lý Nhĩ, ánh sáng trong mắt nàng dần tắt hẳn.
—- Đúng ha, sao nàng lại quên chứ? Hiện giờ trong lòng y, nàng là một tội nhân mang tội ác tày trời mà!
Bóng tối che giấu tình cảm trong mắt Lãnh Hàn Vũ: "Ngươi có biết tại sao ta luôn dung túng ngươi như vậy không?"
Y cúi đầu hỏi Lý Nhĩ, Lý Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt y, không chịu được phải dời mắt: "Ta không biết."
Y không nhìn nàng, tự lẩm bẩm một mình: "Ngưng Nhi luôn đối đãi với ngươi như muội muội ruột của mình, có cái gì tốt, người đầu tiên nàng chia sẻ nhất định sẽ là ngươi, nhưng ngươi lại báo đáp nàng như vậy sao?"
"Là người......" Là nàng ta lừa nàng trước!
"Không để ý đến tình cảm của ngươi là ta, người tổn thương ngươi cũng là ta, hà cớ gì mọi sai lầm ngươi đều đổ hết lên người Ngưng Nhi? Ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không, chính là vọng tưởng loại trừ Ngưng Nhi, lúc đó ta sẽ thích ngươi ư?"
"Ta......" Nàng cắn môi, không nói nên lời.
"Ta dung túng ngươi, yêu thương ngươi, chẳng qua là vì Ngưng Nhi thích ngươi, nếu không có Ngưng Nhi, ta vốn đã không nhớ ngươi là ai!"
Mặt nàng ngay lập tức trắng bệch, thảm đến độ không còn một giọt máu.
Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Ngươi dùng tay nào để kê đơn? Tay trái? Hay là tay phải?"
—- Thì ra, người luôn luôn ôn hòa như y, mà cũng có lúc lạnh lùng đến vậy.
"......" Đôi môi tím tái của nàng mấp máy, nhưng không thốt ra được lời nào.
Y lãnh đạm nhìn nàng, giọng nói lạnh băng: "Thôi thì dựa trên tình cảm nhiều năm quá, ta giữ lại tay phải của ngươi!"
Lời nói vô tình đè nặng lòng nàng, nàng đờ đẫn nhìn y kéo tay trái của mình, đổ một thứ bột trắng lên đó.
Cơn đau thấu tim che lấp mọi giác quan của nàng, giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, cái nàng nhìn thấy, vẫn là ánh mắt vô tình đó của y.
—- Thì ra, đến cuối cùng, nàng chẳng có được gì cả......
Lúc Lai Phúc thấy bệ hạ bế Liễu phi về lại Liễu uyển, cuối cùng hắn cũng hiểu ánh mắt của bệ hạ ngày ấy là gì.
Đó là nỗi xót thương ẩn dưới sự lạnh lùng.
Còn vị tiểu thái giám đáng thương là hắn lại bị dọa đứng ngây ra.
Hắn theo bệ hạ nhiều năm vậy rồi, chưa từng thấy vẻ mặt nào khác ngoài sự
lạnh lùng của người, tự dưng lại thấy được vẻ mặt đau lòng đó, hắn cảm
thấy choáng, choáng vô cùng.
—- Ông trời ơi, không phải con bị hoa mắt chứ hả? Hay là người đang đùa giỡn con đây?
Bệ hạ lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng có biểu cảm này sao?
Trong lúc hắn còn đang cố tiêu hóa sự kích thích lớn này, Hiên Viên Kỳ đã bế
Liễu Vận Ngưng đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Ban nãy phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy khiến Liễu Vận Ngưng
không ngừng nôn khan, nôn đến khi không còn sức để chịu đựng được nữa
thì hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Kỳ không rõ cái cảm giác đó là gì, chỉ
biết lúc ấy, tim của y như thắt lại.
Vén tóc mai của nàng ra sau
tai, y không biết, ánh mắt y dành cho dung nhan nhợt nhạt này lại đầy
thương tiếc và dịu dàng chưa từng có.
Y lẳng lặng nhìn thiếu nữ với dung nhan nhợt nhạt, tim thắt lại đau đớn.
Từ khi tiến cung đến giờ, sắc mặt nàng lúc nào cũng xanh xao như vậy, lúc
trước y còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng y phát hiện, bây giờ đã
không như lúc trước nữa, mỗi lần nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt này, tim
của y luôn bất giác co thắt, y hy vọng một ngày nào đó có thể được thấy
nét hồng hào khỏe mạnh trên gương mặt này, chứ không phải sự xanh xao
mệt mỏi.
Phụ Hoàng của y, vì tin lời gièm pha của bọn tiểu nhân
mà đánh mất người mình yêu nhất trong cuộc đời, còn y đã từng thề tuyệt
đối sẽ không đi theo vết xe đổ của phụ Hoàng, ngày