
g đã có một cung nhân nhanh nhẹn chạy đi chuẩn bị, lúc Liễu Vận
Ngưng còn chưa kịp thích ứng, huyền cầm đã được đưa lên, hiệu suất cực
nhanh khiến kẻ khác phải kinh ngạc.
Liễu Vận Ngưng đè nén nỗi
đau, nhìn cây huyền cầm trước mặt không chớp mắt, đầu ngón tay thoáng
lướt qua nó, rất nhanh, tâm tư trĩu nặng của nàng đã bị cây huyền cầm
này hấp dẫn.
Từ đầu tới cuối, nàng không hề phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng trong điện cứ nhìn nàng không rời.
Nàng chăm chú nhìn cây huyền cầm, từ từ ngồi xuống.
Nhưng Hiên Viên Kỳ thì thấy, y nheo mắt, lạnh lùng nhìn Nhị Hoàng tử của Lân
quốc đang ngồi trong đại điện cứ nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng không
ngớt.
Nhị Hoàng tử Lân quốc như cảm nhận được ánh mắt không mấy
hảo cảm của y, quay đầu nhìn, lúc thấy y lạnh lùng nhìn mình, chỉ cười
khiêu khích, giơ ly rượu trong tay lên, một hơi uống cạn.
Ánh mắt Hiên Viên Kỳ càng thêm băng giá.
Trong lúc hai người đấu mắt với nhau, tiếng đàn tao nhã từ từ vang lên, âm
điệu buồn thương văng vẳng đâu đây, từ khi tiếng đàn cất lên, cả đại
điện liền trở nên yên tĩnh, tiếng đàn ẩn nét buồn thương như dòng nước
chảy xuyên qua sự tĩnh lặng.
Vô biên, khôn cùng, lại day dứt.
Nhìn thiếu nữ đang cúi đầu đắm mình trong thế giới riêng, ánh mắt bình tĩnh của Hiên Viên Kỳ trở nên phức tạp.
Nhị Hoàng tử Lân quốc không kiềm được thu lại nụ cười đầy tà khí của mình,
vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt hồ đào đầy oai nghiêm lạnh lùng nhìn
vị Đế Vương đang ngồi trên long ỷ.
Tiếng đàn chậm rãi trôi, ý
thức nàng dần bay xa, cái mặt nạ cười này của nàng như một đóa hoa tàn
úa, buông mắt, sợ sẽ để lộ nỗi thê lương.
Một khúc kết thúc, Liễu Vận Ngưng thu tay lại, nàng ngẩng đầu, nhìn lướt qua mọi người trên
điện, rồi nhìn vị Đế Vương đang lạnh lùng nhìn nàng kia, thấp giọng tự
hỏi: "Liễu Vận Ngưng, đang ở đâu?"
Liễu Vận Ngưng, đang ở đâu?
Tại sao nàng không hề tìm thấy một chút gì minh chứng cho sự tồn tại của mình?
"Hay! Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy!" Vị đại thần kia vỗ tay tán
thưởng, mọi người như bừng tỉnh, nháy mắt, tiếng vỗ tay rào rào nối liền không dứt, hết đợt này đến đợt khác tiếng vỗ tay cứ thế kéo dài.
Ánh mắt của một số quan viên trẻ tuổi đã bắt đầu để lộ sự ái mộ đối với nàng.
Hiên Viên Kỳ có hơi tức giận, lạnh lùng nói: "Đến đây!"
—- Y đã bắt đầu hối hận về việc để nàng diễn tấu trước mặt mọi người.
"Bệ hạ!" Một giọng nói vang vọng trong đại điện rộng lớn, Hiên Viên Kỳ quay đầu nhìn sang, mày bất giác chau lại: "Nhị Hoàng tử có chuyện gì quan
trọng sao?"
Người nói đúng là Nhị Hoàng tử Lân quốc.
Liễu Vận Ngưng run lên.
—- Giọng nói này, tại sao lại quen thuộc đến vậy?
"Bệ hạ, lần này bổn Hoàng tử đến đây, không chỉ để tặng lễ vật, còn liên
quan đến việc hy vọng hai nước Lân – Kỳ có thể kết nhân duyên, chuyện
này tối hôm qua bổn Hoàng tử cũng đã đề cập với bệ hạ, bệ hạ đã nói sẽ
trả lễ cho bổn Hoàng tử, bây giờ bổn Hoàng tử đã nghĩ ra sẽ lấy lễ vật
gì rồi!"
"Nhị Hoàng tử muốn trả lễ như thế nào?" Giọng Hiên Viên
Kỳ càng ngày càng trầm, nhất là khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử cứ nhìn Liễu
Vận Ngưng say đắm.
"Bổn Hoàng tử, muốn nàng!"
Ngón tay vừa trắng vừa thon đang hướng đến......Liễu Vận Ngưng!
"Nhị Hoàng tử muốn trả lễ như thế nào?" Giọng Hiên Viên Kỳ càng ngày càng
trầm, nhất là khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử cứ nhìn Liễu Vận Ngưng say đắm.
"Bổn Hoàng tử, muốn nàng!"
Ngón tay vừa trắng vừa thon đang hướng đến......Liễu Vận Ngưng!
Lời này khiến mọi người ngồi trên đại điện sắc mặt đại biến, mặt của sứ giả Lân quốc cực kỳ khó coi.
"Bệ hạ, Nhị Hoàng tử của chúng ta rất thích nói đùa, không có ý mạo phạm
nương nương đâu, xin bệ hạ và nương nương đừng tính toán với người."
"Vậy sao?" Giọng Hiên Viên Kỳ cực kỳ trầm, quan viên Kỳ quốc đổ mồ hôi lạnh, họ rất rõ, dùng giọng điệu này để nói chuyện với bệ hạ chỉ khiến người
thêm tức giận mà thôi.
Mà một khi bệ hạ đã tức giận, thì chẳng ai đủ sức hứng chịu đâu.
Nhị Hoàng tử Lân quốc nhún vai, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Bổn
Hoàng tử và nương nương cũng xem như là người quen, nếu đùa thì hơi quá
rồi."
Y cười đầy phong tình như gió thoảng, nhưng đồng thời như
giáng một tảng đá xuống đầu Hiên Viên Kỳ: "Ồ? Nhị Hoàng tử là người quen của phi tử của trẫm sao?" Y rõ ràng đã cường điệu bốn chữ 'phi tử của
trẫm', công khai tuyên bố quyền sở hữu của mình, rồi nhìn sang Liễu Vận
Ngưng: "Ái phi, sao trẫm lại chưa hề nghe nàng nhắc đến nhỉ?"
Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khổ.
—- Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Nhị Hoàng tử này chính là kẻ hay đùa bỡn nàng lúc trước, Hàn Thiếu Lăng!
"Hồi bệ hạ, thần thiếp và Nhị Hoàng tử có duyên gặp nhau, chưa được tính là
quen biết, trước đó thần thiếp không hề hay biết người là Nhị Hoàng tử
của Lân quốc."
Lời nói chỉ đơn giản có mấy câu đã vạch rõ quan hệ của hai người, Liễu Vận Ngưng thấy mình không nói gì sai, bản thân Hàn
Thiếu Lăng lại không cho là thế, sự tức giận hiện rõ trong mắt y.
Y cảm thấy mình không muốn nghe nàng vạch rõ ranh giới giữa hai người một chút