Old school Swatch Watches
Thế Thân

Thế Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329934

Bình chọn: 9.5.00/10/993 lượt.

người thật sự thích ta sao? Hiện tại người nhìn thấy ta, tim có đập nhanh hơn không?"

Lời của nàng lại một lần nữa khiến y im lặng.

Bởi vì nàng đã nói trúng rồi, nàng hiện tại thật sự không hề khiến y thấy động tâm như ở trên yến hội hai năm về trước.

Im lặng nhìn vẻ mặt trầm tư của y, ánh mắt Liễu Uẩn Nịnh thoáng nét đau

đớn, dời mắt sang chỗ khác, nàng cúi đầu nói: "Bệ hạ, trái tim không

biết nói dối."

Y lấy lại tinh thần, im lặng nhìn nét đau buồn thoáng hiện trên mặt nàng, không nói lời nào.

"Tại yến hội mừng thọ Thái hậu ngày đó, ta từng nhìn trộm người, tuy cũng

chỉ là thoáng qua mà thôi, nhưng ta biết mình đã phải lòng người, có bao nhiêu người theo đuổi ta nhưng ta đều ngoảnh mặt làm ngơ, đó là lần đầu tiên ta thật sự phải lòng một người"

Nàng quay đầu nhìn y, nói:

"Bệ hạ, người có biết, lúc nghe tin người đến cầu hôn, thâm tâm ta vui

vẻ cỡ nào không? Một người không biết nữ công gia chánh như ta, vì để

ngày đại hôn được thấy người vui vẻ, ta đã chạy đến xin Nhị nương dạy

thêu thùa, mặc dù mười đầu ngón tay đã bị thương nhưng ta vẫn không bỏ

cuộc, lúc đó ta đã rất mong chờ ngày thành thân......" Nàng cười tự

giễu: "Đáng tiếc thay......"

"Đáng tiếc gì?"

Nàng không trả lời y, còn hỏi ngược lại: "Bệ hạ, người có biết cái cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục là gì không?"

Hiên Viên Kỳ chớp mắt không đáp.

Liễu Uẩn Nịnh cũng chẳng mong y sẽ trả lời, xoay người, đưa lưng về phía y,

nói: "Ta thì biết đó! Ta biết một rõ hai ràng! Bởi lẽ ta đã từng nếm

trải cảm giác đó rồi, bệ hạ, cảm giác đó rất là khó chịu!"

"Rốt cục nàng muốn nói cái gì?"

"Bệ hạ, ta đã phải lòng người khác rồi, người cũng đừng cố lừa mình dối người nữa, được chứ?"

"Nàng vừa mới nói đáng tiếc cái gì?"

"Bệ hạ, người muốn biết sao?" Nàng cười híp mắt: "Ta sẽ không nói cho người biết đâu! Đây là sự trừng phạt dành cho người!"

Nàng đã tác hợp cho hai người rồi, đây là chút ích kỷ duy nhất của nàng, nàng sẽ không nói đâu!



"Bệ hạ, thị nữ Lưu Dục của Liễu phi nương nương đang đứng ở bên ngoài cầu

kiến." Đang là lúc phê duyệt tấu chương, Lai Phúc đến thông báo.

Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Truyền!"

"Vâng!"

Không lâu sau, Lưu Dục chạy đến quỳ mọp dưới đất: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hiên Viên Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống: "Đứng dậy nói đi!"

"Dạ!" Lưu Dục đứng dậy, nhìn xuống đất: "Bệ hạ, nô tỳ có việc muốn bẩm báo với người!"

"Chuyện gì?" Hiên Viên Kỳ chau mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.

"Bệ hạ, sáng sớm hôm nay nương nương nói ở trong phòng buồn nên muốn ra

ngoài, nhưng giờ trời đã tối rồi mà nương nương vẫn còn chưa quay về

Liểu uyển, nô tỳ thật sự rất lo lắng, bất đắc dĩ lắm mới đến báo với bệ

hạ, nô tỳ khẩn cầu bệ hạ phái người đi tìm nương nương."

Hiên Viên Kỳ đứng phắt dậy: "Ngươi nói Liễu phi mất tích?"

"Nô tỳ không dám khẳng định, nhưng cả ngày nay nương nương không quay về

Liểu uyển một lần nào, người chưa bao giờ như vậy, nếu không phải đã gặp chuyện gì thì nương nương tuyệt đối không làm vậy." Giữa trưa nàng thấy nương nương còn chưa về đã bắt đầu đi tìm, thật sự không còn cách nào

khác mới phải đến tìm bệ hạ.

Hoàng cung lớn như vậy, dù một người có biến mất cũng không ai để ý, nỗi bất an trong lòng chẳng những không giảm mà ngày càng mãnh liệt.

"Lai Phúc, sai người phong tỏa cửa cung, điều động toàn bộ thị vệ đi tìm Liễu phi, ai tìm được sẽ trọng thưởng!"

"Vâng!"

Chưa đến một canh giờ, cả Hoàng cung trưng đèn sáng rực, không biết có bao

nhiêu ngọn đuốc cháy lên khiến đêm đen sáng rỡ như ban ngày, Hiên Viên

Kỳ ở trong ngự thư phòng buồn bực đi tới đi lui, sau đó y đứng khựng

lại, không chờ Lai Phúc đuổi theo đã đích thân cầm đuốc ra ngoài tìm.

Không lâu sau có người phát hiện ra Liễu Vận Ngưng ngất xỉu trong Ngọc Hoa

cung, chẳng trách Lưu Dục tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được, nàng

không hề nghĩ đến chuyện Liễu Vận Ngưng lại đến Ngọc Hoa cung, hơn nữa

bình thường Ngọc Hoa cung không hề giao thiệp với người ngoài, nếu không phải lần này bệ hạ phái người đi tìm, phỏng chừng Liễu Vận Ngưng có bị

vùi trong tuyết cũng chẳng ai phát hiện ra.

Lúc mọi người tìm

thấy Liễu Vận Ngưng thì nàng đã sắp chết cóng, khi Hiên Viên Kỳ chạy đến Liễu Vận Ngưng đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Còn Thái y trong Thái y viện không biết đã bị lôi ra khỏi chiếc giường ấm áp lần thứ bao

nhiêu rồi, nhưng khi đối diện với bộ mặt âm u của Đế Vương, họ vẫn chẳng dám oán thán một lời.

Chỉ biết trách bản thân xui xẻo bị tên hạ nhân ăn không ngồi rồi đến thông báo chọn trúng.

Liểu uyển đèn đuốc sáng trưng, khi các Thái y vội vội vàng vàng chạy đến

Liểu uyển, thấy Liễu phi đang nằm trên giường thì chỉ biết thở dài trong lòng.

—- Chịu lạnh như vậy, dù người có làm bằng sắt chưa chắc đã chịu nổi, huống chi là Liễu phi vốn hay đau ốm.

Nhưng—-

Chúng Thái y khó xử nhìn bệ hạ cứ ngồi lỳ bên giường nắm chặt tay Liễu phi

nương nương, nơi cần bắt mạch bệ hạ ngang nhiên chiếm giữ, vậy bọn họ

phải làm sao đây?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đến xem

Liễu phi