
đi!" Đế Vương không thèm quay đầu lại gầm lên, cố tình nói nhỏ
đến hết mức có thể như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của thiếu nữ.
Lai Phúc đứng một bên chỉ biết lắc đầu.
—- Dựa theo tình trạng của Liễu chủ tử, nếu có quấy nhiễu người cũng không hẳn đã là chuyện xấu!
"Bệ hạ—-" Đàm Thái y cao tuổi nhất thở dài: "Nếu người muốn chúng thần đến
xem, vậy xin mời người tạm rời giường cho, bệnh của nương nương không
thể trì hoãn thêm khắc nào nữa đâu ạ!"
Nghe Đàm Thái y nói vậy Hiên Viên Kỳ lập tức đứng dậy: "Mau đến xem đi!"
Từ trước đến nay không ai dám làm càn trước uy nghiêm của bậc Đế Vương,
nhưng hôm nay y có thể dung túng cho Đàm Thái y bởi vì trong mắt y giờ
đây ngoại trừ người mang dung nhan nhợt nhạt kia thì không còn ai khác.
Đàm Thái y lắc đầu, ngồi vào vị trí Hiên Viên Kỳ vừa mới ngồi.
—- Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tội gì lại làm vậy? Bệ hạ, nếu
người cứ mãi cố chấp, một ngày nào đó người có hối cũng không còn kịp
nữa!
Hiên Viên Kỳ đứng sau lưng Đàm Thái y, ánh mắt nhìn Liễu Vận Ngưng chỉ còn lại sự thương tiếc mà chính y cũng không hề hay biết.
—- Cảm giác đau đớn trong lòng là gì? Tại sao lúc thấy nàng nằm trên
giường không còn chút sinh khí, lòng y lại quặn đau, nỗi đau đó thật xa
lạ, thậm chí tận đáy lòng, còn có sự sợ hãi.
Tay chắp sau lưng
khẽ run lên, y siết chặt nắm đấm nhưng vẫn không ngăn được sự run rẩy
khó ức chế, y hít một hơi thật sâu, quay đầu sang chỗ khác.
—-
Bản thân trở nên xa lạ như vậy, trở nên kỳ quặc như vậy, đâu đâu cũng
đều khiến y sợ hãi, bắt đầu từ khi nào mà y đã không còn là chính mình
nữa?
Suy nghĩ bay xa, tuy vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng áp suất
quanh y thấp đến nỗi khiến người ta phải kinh hãi, phải thật cẩn thận,
ngay cả thảo luận cũng chẳng dám quá lớn tiếng, sợ không cẩn thận chọc
phải vị Đế Vương này, chết bất đắc kỳ tử thì nguy.
Nhưng rồi sau
đó, vẻ mặt các Thái y ai cũng kỳ lạ, mặt nhìn mặt, ngươi nhìn ta, ta
nhìn ngươi, thầm tỏ vẻ khó hiểu với kết quả chẩn đoán.
Thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn là Đàm Thái y ra mặt, báo cáo kết quả chẩn bệnh cho vị Đế Vương khiến ai cũng sợ hãi nghe.
Thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn là Đàm Thái y ra mặt, báo cáo kết quả chẩn bệnh cho vị Đế Vương khiến ai cũng sợ hãi nghe.
"Bệ hạ, tình trạng của nương nương không đáng ngại."
"Không đáng ngại?" Giọng Hiên Viên Kỳ thấp đến đáng sợ: "Cơ thể gần như bị đông cứng mà nói là không đáng ngại? Nghe đây, trẫm không muốn nghe các người nói dối đâu đấy!"
"Bệ hạ, vi thần không nói dối, tình trạng của nương nương thật sự không đáng ngại!" Đàm Thái y mặc Hiên Viên Kỳ nổi giận, nói tiếp: "Nhưng như vậy mới khiến chúng thần thấy kỳ lạ, mạch tượng của nương nương bình thường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch dọa người ra, quả thực có thể nói nương nương chỉ đang ngủ mà thôi, nhưng nếu là bình thường, con người mà nằm ngoài trời tuyết một ngày, căn bản không thể có kết quả như vậy được!"
"Vậy thì sao?"
"Mạch tượng nương nương bình thường, nhịp tim cũng bình thường, vi thần cả gan đoán, nương nương là được cao nhân tương trợ!"
"Cao nhân tương trợ?"
"Đúng vậy! Bệ hạ, người có còn nhớ, lần nương nương vô tình sinh non, chúng thần đã kết luận không thể cứu nương nương được nữa, nhưng sau hôm đó nương nương liền tỉnh lại, khi đó vi thần đã cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, nương nương đúng là được cao nhân tương trợ, không biết vị cao nhân đó đã làm gì nương nương, hình như là đang bảo vệ người, vì vậy hiện tại nương nương hôn mê là do mệt mỏi, tình trạng của nương nương không đáng ngại."
"Thật không?"
"Đúng vậy, bệ hạ!" Đàm Thái y nói mà nóng lòng muốn được thử sức với người này.
Nhiều năm rồi, lão chưa từng thấy chuyện nào kỳ lạ như vậy, nếu có cơ hội, lão nhất định phải gặp vị cao nhân kia lãnh giáo mới được.
"Ý ngươi là bây giờ nàng ổn rồi?" Hiên Viên Kỳ cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy, bệ hạ, bây giờ việc cấp bách nhất là ủ ấm nương nương, bằng không, dù vị cao nhân kia có lợi hại đến đâu cũng chẳng giữ lại mạng cho nương nương được nữa."
Hiên Viên Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, phất phất tay: "Lui xuống hết đi!"
Thái y đi rồi, Lưu Dục nghe theo căn dặn của Hiên Viên Kỳ đặt bếp sưởi ở tất cả góc phòng của Liểu uyển, trong phòng bấy giờ đã có hơn hai mươi cái.
Lưu Dục đóng cửa sổ, chỉ chừa một cái khe nhỏ để thông gió, rồi dập tắt vài ngọn nến, chuẩn bị xong hết, nàng do dự một hồi mới dám nói với Hiên Viên Kỳ: "Bệ hạ, người đi nghỉ đi, nương nương có nô tỳ ở đây rồi."
Hiên Viên Kỳ không quay đầu lại, nói: "Ngươi lui xuống trước đi, ở đây có trẫm là được rồi."
Lưu Dục cắn cắn môi, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói: "Vâng!" Rồi nhẹ nhàng dợm bước rời khỏi phòng, Hiên Viên Kỳ không hề hay biết chỉ một mực nhìn thiếu nữ.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong căn phòng u tối chỉ còn lại hai người.
Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khe cửa sổ, làm cho căn phòng có vẻ sáng sủa hơn một chút, gió lạnh thổi 'vù vù' qua khe hở nhỏ như muốn đoạt đi chút ấm áp còn sót lại trong phòng.
"Mẫu thân......" Bỗng, thiếu nữ nằm trên giường gọi nhỏ,