
tiểu thư thất lạc nhiều năm, lúc đó hai người đều còn ít tuổi,
nếu muốn nhận nhau, phải nhờ vào tín vật, mới có thể xác định. Khả năng Bích
Lưu châu ở trên người Đường tiểu thư nhiều hơn một chút.
"Phải. Gia phụ gia mẫu vô
cùng yêu thương muội muội, từ khi muội ấy sinh ra liền đem Bích Lưu châu cho
muội ấy."
"Vậy Bích Lưu châu cũng
từng chui vào cơ thể cô ấy sao?"
"Việc đó thì thật không
có." Đường Hoan thầm nghĩ: chẳng lẽ nàng đã biết, cũng được thôi, cuối
cùng rồi cũng biết.
"Xin lỗi, gợi lên chuyện
thương tâm của huynh."
"Không sao."
Cả đêm nay Đường Hoan đều không
về Thanh Huy Các.
Mà Mạc Hi một mình trở lại
Thanh Huy Các, nằm trên giường ngọc mơ một giấc mơ: thiếu niên mười hai tuổi
tay cầm chuôi kiếm dạy nàng luyện kiếm, lúc đối kiếm lại bởi vì sợ ngộ thương
nàng học nghệ không tinh, chỉ dùng ba phần nội lực, kết quả ngược lại bị nàng
toàn lực làm bị thương. Không biết vì sao, vốn chỉ là hổ khẩu (phần thịt giữa
ngón cái và ngón trỏ) đổ máu, máu kia lại chảy không ngừng, cuối cùng trước mắt
chỉ còn một mảnh đỏ sẫm…
Khi Mạc Hi tỉnh lại phát hiện
mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót.
Lúc Loan Tố tiến tới hầu hạ ánh
mắt nhìn Mạc Hi cực kì phức tạp, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì
cũng chưa nói.
Ba ngày sau.
Mạc Hi thay xiêm y lúc mới đến
của mình, đem hộp thủy tinh khắc thược dược để trên án trong thư phòng Đường
Hoan. Vào ngày Đường Môn đông người nhất quay người bỏ đi.
Sùng Diêu Đài lúc này chiêng
trống vang trời, chén khay chứa đầy rượu ngon. Quả thật Sùng Diêu Đài trong tay
Đường Hoan mới có thể phát huy hết công dụng. Mà nàng lại không thể lên đài cầm
chén nâng ly.
Sau khi đả thông hai mạch nhâm
đốc, chân khí trong cơ thể vận hành so với lúc trước thông thuận không chỉ gấp
mười lần, cả người cũng quét sạch mệt mỏi trong quá trình châm cứu. Quả thực
thân nhẹ như yến, tinh thần gấp trăm.
Tâm tình của Mạc Hi cũng dần
dần mở rộng theo thân pháp, phát huy khinh công đến mức tận cùng bay lên. Công
phu đã mất nay được phục hồi càng trân quý hơn.
Trong chốc lát đã đến bờ Diêu
Hà.
Người chèo bè kia quả nhiên
đang ngồi giữa mảnh cỏ lau rậm rạp hoang vu.
"Kính xin tiền bối ra tay,
giúp tôi qua sông." Mạc Hi vái chào, cung kính mười phần nói.
Người có trang phục như ngư ông
hoàn toàn không để ý tới nàng, chỉ ngồi yên xếp bằng, ngưng mắt nhìn nước sông
cuồn cuộn trước mặt.
Giây lát, ông ta bỗng nhiên đột
ngột đứng lên, nhìn cũng không nhìn Mạc Hi một cái, trong nháy mắt đã cách xa
mấy trượng.
"Hà chưởng môn xin dừng
bước." Mạc Hi dùng ba phần nội lực đem giọng nói thanh thúy truyền ra
ngoài.
Hà Quần Thanh cũng không xoay
người, vút một cái đến bên cạnh Mạc Hi, đang muốn thi triển đại cầm nã thủ chế
trụ cổ họng nàng, Mạc Hi đã khéo léo lướt tránh, nhanh chóng cách xa một
trượng.
Hà Quần Thanh a một tiếng, lúc
này mới xuất ra ba phần công lực phi thân lên. Lộ số võ công của ông ta phi
thường bá đạo, hoàn toàn chỉ công không thủ. Hai người đại khái giao đấu ba
mươi chiêu, Hà Quần Thanh dần dần dùng tới năm phần lực.
Mạc Hi nhờ khinh công xảo diệu
chuyển bước tách người, thuận thế rút nhuyễn kiếm bên hông ra, trút nội lực
vào, hết sức chăm chú cùng Hà Quần Thanh so chiêu.
"Con nhóc ngươi cũng có
chút công phu đấy." Hà Quần Thanh cười một tiếng, chưởng pháp dần dần dày
đặc, bất tri bất giác lại dùng thêm một phần nội lực. Mạc Hi lúc đầu kiếm thế
còn nhẹ nhàng, dần dần liền cảm thấy kiếm mình bị chưởng lực đối phương đè
xuống, có một lực hút kéo dài không dứt khiến kiếm của nàng không điều khiển
được lệch qua, dần cảm thấy khó chống đỡ. Vốn ý nàng là chiêu chiêu đâm vào cổ
tay Hà Quần Thanh, nay lại thành kiếm dán vào chưởng của Hà Quần Thanh.
Trong nháy mắt hai người đã qua
hai trăm chiêu. Hà Quần Thanh lại a một tiếng, nói: "Không thể tưởng được
ngươi tuổi còn trẻ lại được kỳ duyên như vậy." Rõ ràng phát hiện ra Mạc Hi
đã đả thông hai mạch nhâm đốc, nói tới nói lui, ra tay lại càng tàn nhẫn.
Mạc Hi thấy tình thế không ổn,
trường kiếm ngăn trước ngực, múa kiếm tạo thành một màn sáng, vừa vội vàng thối
lui, miệng nói: "Cuộc đời này của Hà chưởng môn đã không thể giúp người
mình tưởng nhớ qua sông, cần gì mỗi ngày ở đây lừa mình dối người!" Vốn
chỉ định thử thân thủ, nhưng đừng lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng) liên lụy luôn mạng nhỏ chứ. Cùng Hà Quần
Thanh tuyệt thế cao thủ như vậy so chiêu thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở,
dù biết rõ không địch lại cũng muốn mạo hiểm thử một lần.
Thế chưởng của Hà Quần Thanh
quả nhiên chậm lại, nói: "Ngươi là gì của nàng?"
Mạc Hi từ trong lòng lấy ra một
vật tùy ý ném ra, vừa nói: "Đây là di vật của cố nhân Hà chưởng môn. Hà
chưởng môn xem thì biết." Vừa lấy kiếm hộ thân, lùi lại mấy bước.
Hà Quần Thanh phi thân bắt lấy
tờ giấy hoa lan kia. Ông ta lướt qua bài thơ một lần, bỗng nhiên ngây ngốc tại
chỗ, gió thổi qua đấu lạp trên đầu ông ta, lộ ra khuôn mặt tang thương trầm
nghiêm, trong mắt hiện rõ sự vô cùng hối hận. Bỗng nhiên ông ta quỳ gối xuống
đất, khàn giọng khóc kh