
hân chậm trễ sẽ khiến cô nương tức giận nên cố ý dặn dò.”
Bạch Tiểu Bích thẹn thùng hỏi: “Không biết Diệp công tử đi đâu rồi?”
Hạ nhân kia cười cười: “Công tử đã ra khỏi thành từ buổi trưa!”
Nhị tiểu thư cũng ra khỏi thành, hắn cũng đi, không phải quá trùng hợp đi? Bạch Tiểu Bích có chút kinh nghi, thuận miệng nói vài ba câu nữa rồi rời đi.
Cả khúc sông không một bóng người, sắc trời âm trầm, vách núi hình con trai ở bờ bên kia như cũ sừng sững đứng đó, thậm chí còn thêm phần sinh động, thôn dân trong núi đang vội vàng hoàn thành nốt công việc dang dở, kéo ba kéo bốn theo đường lớn trở về. Ra khỏi thành, Bạch Tiểu Bích một mạch đi thẳng tới nơi này nhưng cũng không thấy bóng dáng nhị tiểu thư đâu cả, nhìn cây cầu độc mộc, nàng khẽ cắn răng, chậm chạp đi lên, đi vài bước lại nhắm mắt ngồi xổm xuống nghỉ một lúc, tuy chậm nhưng cũng thuận lợi qua sông.
Trước mặt chính là hai vách núi đá, giữa khe đá còn có một ít thực vật, căn bản không thể nào leo lên được, biện pháp duy nhất chính là từ phía sau leo lên.
Bạch Tiểu Bích vòng qua chân núi, quả nhiên thấy nhị tiểu thư đang vội vã đi vào trong rừng cây, tâm tình sung sướng, đang định lên tiếng gọi thì một cánh tay từ phía sau vươn tới che miệng nàng.
“Tiểu nha đầu!” giọng nói mang theo vài phần trách cứ vang lên bên tai nàng.
Nhận ra thanh âm của hắn, tâm Bạch Tiểu Bích nhất thời buông lỏng.
Diệp Dạ Tâm buông nàng ra, cười nói: “Suốt ngày chạy loạn khắp nơi, tiểu nha đầu sắp thành dã nha đầu tới nơi rồi.”
Không nghĩ tới trong mắt hắn nàng lại là một ‘dã nha đầu’, Bạch Tiểu Bích quẫn bách cúi đầu.
Hắn nhịn không được cười nói: “Còn không chịu nghe lời? Trễ thế này còn dám ra khỏi thành một mình.”
Bạch Tiểu Bích nhớ tới lý do mình tới đây, muốn lên tiếng hỏi hắn nhưng lại sợ khiến hắn giận như lần trước, ấp a ấp úng nói: “Trần nhị tiểu thư đổi y phục cùng nha hoàn để ra khỏi thành, ta sợ nàng ấy gặp chuyện không may nên mới đuổi theo.”
Diệp Dạ Tâm cười cười: “Ngươi không thể đi được.”
Bạch Tiểu Bích hiểu lầm ý hắn, sợ hãi hỏi lại: “Ngươi… thật muốn đối phó Trần gia?”
Diệp Dạ Tâm rất nhanh hiểu được ý nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Nhị tiểu thư ra khỏi thành ta cũng thấy, nàng chính là đi gặp nam nhân, ngươi nói xem ngươi tới được không?”
Bạch Tiểu Bích ngây ngốc.
Diệp Dạ Tâm cúi xuống, nhìn nàng cười nói: “Nàng đi gặp Hứa công tử, tiểu nha đầu ngươi chạy đến là muốn phá đám?”
Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng hiểu được ý hắn, gương mặt thanh tú đỏ bừng, cúi đầu quẫn bách. Nhị tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết, lâu ngày cảm thấy tịch mịch cũng không có gì khó hiểu, bất quá… nàng cũng không nghĩ tới công tử thế gia cùng tiểu thư khêu các lại dám lén ra ngoài gặp gỡ như vậy, bọn họ cũng thật quá lớn mật.
Diệp Dạ Tâm cười cười: “Ta đi theo ngươi đích thực là vì tìm một người, sự phụ ngươi cũng vậy, ta dù có đối phó ai đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ hại ngươi, ngươi vẫn không tin ta sao?”
Bạch Tiểu Bích vẫn cúi đầu nói: “Ta tin Diệp công tử, nhưng…”
Nàng còn chưa kịp nói nốt nửa câu còn lại thì đã thấy Trần nhị tiểu thư từ trong rừng cây đi ra, bộ dáng vội vã, sắc mặt dường như không tốt lắm, một đường qua cầu theo đường cũ đi về, chỉ chốc lát sau, một công tử trẻ tuổi mang theo hai nô bộc từ trên núi xuống, có vẻ như cũng vào thành.
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng: “Còn đang hoài nghi ta sao?”
Bạch Tiểu Bích hoàn hồn: “Bất luận như thế nào, Diệp công tử cũng đừng… nặng tay với Trần gia, được không?”
Diệp Dạ Tâm lần nữa cười nói: “Sư phụ ngươi cao minh như vậy, ngươi còn sợ ta động thủ sao?”
“Đối với ngươi…” Bạch Tiểu Bích muốn nói lại thôi, suy tư một hồi lâu mới nói tiếp: “Trần tam công tử là người tốt, ngươi muốn đối phó Lý gia thì không sao, nhưng đừng hại tính mạng người Trần gia.”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng hỏi: “Hắn tốt?”
Bạch Tiểu Bích thẹn thùng: “Ta thấy hắn chính trực, đối nhân xử thế rất ôn hòa, cho nên…”
Diệp Dạ Tâm mỉm cười gật đầu: “Trong mắt ngươi ai cũng là người tốt, chỉ có ta là xấu xa, cho nên ngươi không yên lòng?”
Bạch Tiểu Bích vội vàng lắc đầu nói: “Ta không có ý này!”
Nàng vừa dứt lời, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bông hoa, Diệp Dạ Tâm vội vàng kéo nàng lùi về phía sau mấy bước, bên tai có tiếng gió xẹt qua, sau đó là vài tiếng ‘keng’ vang dội, một loạt ám khí hình bông hoa găm lên vách đá.
Bạch Tiểu Bích dị dọa, sắc mặt trắng bệch: “Là ai?”
Mấy chục bóng đen từ sau phiến đá nhảy ra, gương mặt bị khăn đen che mất.
Còn không kịp lên tiếng, trường kiếm đã hướng về phía hai người đánh tới.
Diệp Dạ Tâm mang theo Bạch Tiểu Bích lui về phía sau một trượng mới xoay người lại, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, chiết phiến trong tay đã mở ra, đầu nan quạt xuất hiện những lưỡi dao sắc bén dài chừng một tấc, một tên áo đen ngã xuống, máu tươi không ngừng phun ra nơi cổ, cả thân hình cao lớn co quắp trên đất.
Chiết phiến vẫn trắng tinh, một điểm nhỏ cũng không bị máu vấy bẩn.
Chưa từng thấy hắn giết người, Bạch Tiểu Bích cắn chặt môi kiềm chế tiếng hét đang chực xông ra.
Trong chớp mắt, mười mấy tên hắc y nhân ngã xuống. Những tên còn