
mmer chẳng khác nào mua mớ rau cải, đã vậy rau còn già
nữa, chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Nếu suy từ lời cô nàng thì chẳng phải
“bố nào con nấy” hay sao?
Vừa đưa Duyệt Oánh vào phòng thử đồ,
điện thoại của tôi đổ chuông réo rắt. Tôi để bài Tam đại kỷ luật, bát
hạng chú ý làm nhạc chuông nên nghe có phần đặc biệt, âm điệu hào hùng
của bài ca cách mạng vang vọng khắp shop thời trang sang trọng, tạo nên
sự kệch cỡm hết sức nực cười. Tôi hoang mang lục tìm di động trong túi
xách, càng cuống càng không thấy đâu, tiếng di động réo mỗi lúc một to.
Không hổ danh là cửa hàng thời trang nổi tiếng, Jack và cậu nhân viên
đẹp trai đang quỳ gối kia vẫn tập trung cao độ giúp Duyệt Oánh cài nốt
hàng cúc cuối cùng, dường như ngó lơ tiếng chuông điện thoại cổ quái, kỳ dị, không nuốt trôi của tôi. Lúc tìm được điện thoại thì cả người tôi
đã đẫm mồ hôi.
- A lô!
Chắc Mạc Thiệu Khiêm vừa xuống máy bay, giọng nói trầm thấp quen thuộc thoáng nét mệt mỏi hiếm hoi:
- Đang ở đâu thế?
Tôi thành thật trả lời:
- Em đang ở bên ngoài mua sắm với bạn.
- Về nhà ngay.
Nói rồi hắn lập tức ngắt máy, Duyệt Oánh vẫn đang xoay qua xoay lại ngắm
nghía mình trong gương. Bộ quần áo màu đỏ tươi, như một đóa anh túc đang khoe sắc thắm dưới nắng hè rực rỡ. Cô ấy hỏi tôi:
- Đẹp không?
Tôi gật đầu, giá cắt cổ sao mà không đẹp chứ?
Duyệt Oánh nói:
- Màu này cậu mặc mới đẹp, da cậu trắng, màu đỏ lại tôn da, cứ gọi là trắng nõn nà.
Lưu Duyệt Oánh cuồng tiểu thuyết quá đà rồi, cứ mở miệng là bắn ra liên
thanh một tràng các tính từ. Hễ nhắc đến con gái thì nào là da trẵng nõn nà, mắt long lanh như nước hồ thu, yêu kiều mê hoặc… Còn nhắc đến con
trai thì mắt phượng mày ngài, cười nhếch khóe miệng, ngông nghênh bất
cần…
Jack quay sang tôi, nở một nụ cười mê hồn:
- Bộ màu đỏ này đúng là tuyệt hết chỗ nói nhưng cửa hàng chỉ còn màu tím với màu đen là còn size của cô, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng mặc trên
người cũng rất sang. Hay tôi lấy để cô thử xem thế nào nhé?
Quần áo hàng hiệu đặc biệt ở chỗ mỗi màu sắc đi với một kiểu dáng khác nhau. Hết size vừa với mình thì đành ngậm ngùi chọn cái khác vậy, như thế
cũng tốt, mặc ra đường không sợ bị đụng hàng.
Tôi thọc tay vào túi tìm ví tiền:
- Không cần đâu, gói luôn hai bộ cho tôi.
Duyệt Oánh nhìn tôi qua tấm gương:
- Sao thế?
Vừa đưa thẻ tín dụng cho Jack, tôi vừa nói:
- Tớ có việc gấp phải đi ngay.
Duyệt Oánh tỏ vẻ thông cảm hỏi tôi:
- Bạn trai cậu tìm à? Ở đâu lại có người tự coi mình là hoàng đế thế chứ, hắn coi chỗ cậu cứ như thể hành cung[5'> không bằng. Thích thì đến,
không thích thì thậm chí hai, ba tháng cũng không thèm ngó ngàng. Cậu
còn nuông chiều hắn nữa chứ, phải tớ á, tớ bỏ hắn từ lâu rồi.
[5'> Hành cung: cung điện cho vua ở tạm thời khi đi ra khỏi hoàng thành ở kinh đô.
Tôi mà bỏ được hắn thì cũng giỏi thật.
Jack cầm hóa đơn thẻ tín dụng đến, tôi múa bút ký tên mình – Đồng Tuyết. Anh chàng lại nở một nụ cười chết người:
- Cảm ơn Đồng tiểu thư. Hóa đơn mua hàng lần này của cô thiếu chút nữa là đạt mức VIP, lần sau cô ghé cửa hàng, chúng tôi sẽ làm thẻ VIP cho cô.
Lại còn VIP nữa, có mà lần sau dư dả cứ qua đây để bị chém thêm phát nữa
thì có! Tôi nói với Duyệt Oánh vài ba câu rồi rảo bước đi trước, bên
cạnh vẫn còn nhân viên cửa hàng đưa cô ấy tham khảo vài mẫu áo mới, đích thân anh chàng Jack xách túi quần áo, tiễn tôi ra tận xe.
Chẳng phải nghĩa nặng tình sâu gì, nhưng thân là kẻ ăn bám, có đánh đố tôi
cũng chẳng dám cãi lời. Tôi phóng về nhà với tốc độ nhanh như tên lửa,
quả nhiên vẫn nhanh hơn Mạc Thiệu Khiêm. Vừa nghe tiếng động ngoài cửa
vọng vào, tôi lập tức tỏ vẻ cung kính, hoan nghênh hắn bước vào với đôi
dép đi ở nhà cầm sẵn trên tay.
Mạc Thiệu Khiêm vừa thay dép, vừa đưa tay xoa mặt tôi:
- Béo hơn rồi đấy.
Hai tháng không gặp, béo hay không tự tôi biết, song hắn vẫn vậy, chẳng hề
thay đổi. Vừa từ máy bay xuống mà tóc tai vẫn chỉnh tề, không rối dù chỉ một sợi, nếp áo cũng phẳng phiu như mới. Dẫu sao hắn cũng không phải là người, từ khi quen biết tới giờ, có vẻ như hắn luôn sống trong lồng
kính nên quần áo mới gọn gàng, dáng vẻ mới phong lưu, hào sảng như vậy.
Được ngày theo chân Duyệt Oánh đến cửa hàng thời trang cao cấp nên tôi có
trang điểm một chút, nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại cực ghét đụng vào phấn
son, nên tôi vừa về nhà là lao vào tẩy trang ngay. Mặt mũi vừa rửa sạch
sẽ nhìn trắng như trứng gà bóc. Cũng may da tôi vốn khỏe lại còn trẻ,
không cần trang điểm mà vẫn vô cùng sáng sủa, mịn màng. Tôi hơi ngẩng
đầu, tên này quá cao, mặc dù chiều cao lúc tôi không đi guốc là một mét
bảy mươi ba, con gái cao tầm đó là khá khẩm lắm rồi, vậy mà vẫn phải
ngước cổ nhìn hắn. Bất ngờ hơn, đột nhiên hắn vòng tay đỡ gáy tôi rồi
hôn ngấu nghiến.
- Ừm, sạch sẽ đấy!
Tên này đúng là cao
thủ hôn, môi với môi quấn quýt, triền miên khiến ruột gan tôi rối bời,
hơi thở vừa quen thuộc vừa mạnh mẽ lấn chiếm toàn bộ hô hấp của tôi. Vết cắn thiếu nhẫn nại của hắn có chút tê rần, tôi vịn vào cổ hắn toan đáp
lại. Hai tháng cách mặt giống như “tiểu