
biệt thắng tân hôn”, thế nên
chẳng mấy chốc hắn đã bị tôi đánh lừa, hắn quàng lấy cánh tay tôi, bế
xốc lên phòng.
Hôm nay hắn có chút kỳ lạ, lên giường rồi tôi mới biết, thì ra hắn coi tôi như kẻ thù. Trong một số trường hợp, Mạc Thiệu Khiêm luôn là gã mặt người dạ thú, nhưng một khi đã lên giường, đến cầm thú cũng phải xách dép cho hắn. Hơn nửa năm đầu, chiếc giường là nỗi
khiếp đảm của đời tôi, sự xuất hiện của hắn chỉ khiến tôi khát khao được nhốt mình trong phòng tắm suốt kiếp không ra ngoài. Về sau, hắn từ tốn
dỗ dành, bản thân cũng biết điều kiềm chế thú tính, mọi chuyện như tạm
ổn. Có trời mới biết, hôm nay thú tính lại bùng phát khiến tôi ngất lên
ngất xuống, ngẫm thấy bản thân mình chẳng khác nào một miếng bánh bị thả vào chảo dầu đang sôi sùng sục, chiên đi chiên lại cho tới khi lục phủ
ngũ tạng nát nhừ. Cuối cùng, tôi nghẹn khóc không ra nước mắt, chỉ còn
cách van nài hắn. Thế mà hắn chẳng thèm bận tâm xem tôi sống hay chết,
chưa thỏa mãn thì đừng hòng. Đợi đến lúc hắn đổ ập xuống người tôi, ngay cả cánh tay đang đặt dưới thân hắn, tôi cũng không còn sức để rút ra.
Tôi chợp mắt được một lúc, chẳng mấy chốc đã choàng tỉnh. Hiếm khi bắt gặp
Mạc Thiệu Khiêm lúc say ngủ, tóc mái ngắn cũn vùi dưới chiếc gối trắng
tinh, khuôn mặt mang vẻ tĩnh lặng, thanh bình của một đứa trẻ.
Gã khốn này chỉ được cái mã ngoài đánh lừa con mắt người khác thôi.
Cuối cùng tôi vẫn vật lột đứng lên, mò về phòng mình.
Chẳng phải tôi lập dị khác người mà chính bởi gã khốn này. Hắn chê tôi hay
giãy đạp linh tinh khiến hắn khó chịu, hắn thích lúc ngủ phải tuyệt đối
yên tĩnh, thế nên mỗi lần xong việc, tôi đều cun cút về phòng của mình.
Duyệt Oánh nói cũng đúng, gã này là hoàng đế, còn tôi là phi tử được hoàng đế triệu đến ban sủng. Mà tôi so với phi tử còn không bằng, song việc
người ta được thái giám khiêng về, con tôi phải tự mình bò về.
Quả thực, lúc ấy tôi mệt rã rời, vừa nằm xuống giường, đầu chạm gối là lăn ra ngủ, quên mất phải khóa cửa phòng.
Quên khóa cửa phòng nên nửa đêm cầm thú mới mò vào được, tôi suýt khóc thét khi thấy cặp mắt ấy trong bóng tối.
- Em mệt lắm.
Nụ hôn nóng rực của hắn rớt xuống xương quai xanh của tôi, giọng ỡm ờ:
- Đợi chút nữa rồi mệt luôn thể.
Cứ đà này thể nào cũng có ngày tôi bị hắn hành đến chết, tôi vẫn còn một
tá giai đẹp chưa được ngắm, một đống bài luận chưa viết, thậm chí tiền
cũng chưa kiếm được… Lỡ mà chết lúc này thì không đáng chút nào. Tôi
đành gượng lấy tinh thần để hắn hả dạ, không còn thèm thuồng nữa.
Mệt đến không thể chịu được nữa, tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, lúc mở
mắt thì trời đã sáng rồi. Tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp mình mẩy,
quay đầu sang bên tôi liền giật bắn người. Mới sáng đã bắt gặp khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm ở khoảng cách gần thế này, ai mà chẳng hết hồn hết
vía chứ? Không ngờ hôm qua hắn ngủ lại phòng tôi, dáng nằm của tôi cũng
thật đáng tuyên dương, một chân còn vắt vẻo trên bụng hắn cơ đấy. Tôi
vội khẽ rụt chân lại, thế mà vẫn đánh thức hắn. Hắn vừa hé mắt là tôi đã cảm thấy áp suất trong phòng giảm xuống đáng kể, nhưng nhìn đôi mắt lim dim ấy lại vô hại hơn bình thường rất nhiều, giọng nói khàn khàn cong
vương cơn ngái ngủ thoáng vẻ dễ gần hiếm hoi.
- Chào em!
Tôi nhanh chóng rặn ra một nụ cười:
- Chào anh!
Mẹ kiếp, ở cùng loại người này phải chịu áp lực lớn thật, sớm muộn gì cũng có ngày tôi mắc bệnh tim.
Từ ngày sống cùng Mạc Thiệu Khiêm đến giờ, tôi đã học được cách chửi bậy,
mỗi lần bị hắn dồn vào đường cùng, trong bụng tôi lại lôi mười tám đời
tổ tông nhà hắn ra mà chửi. Đương nhiên không thể chửi ngay trước mặt
hắn, tôi mà dám chửi thẳng trước mặt hắn thì có lẽ đã lên núi đánh cọp
bẻ răng, xuống biển bắt rồng gỡ vảy rồi.
Chúng tôi dùng bữa sáng trong nhà kính, dưới ánh nắng chan hòa của buổi sớm mai và giữa muôn
hoa đua nở tưng bừng. Nhờ người làm vườn tưới tắm từ sớm nên cánh hoa
vẫn đọng lại vài giọt nước long lanh. Bánh mì bơ và sữa nóng được đựng
trong bộ đồ gia dụng bằng sứ mang đậm phong cách quý tộc Anh, một bộ
thôi cũng giá trị bằng cả năm học phí của tôi rồi, cuộc sống đại gian
đại ác của bọn đại gia chính là đây chứ đâu!
Tất nhiên tôi không phải đại gia, Mạc Thiệu Khiêm mới là đại gia.
Đại gia đang bận dùng bữa sáng, còn tôi mải xem báo. Thói quen xem báo vào
bữa sáng là do tôi học lỏm từ ti vi, các đại gia trên đài TVB chẳng phải cũng vừa ăn sáng vừa xem báo sao? Nhưng người ta đọc báo tài chính bằng tiếng Anh, còn tôi đọc mấy tờ báo lá cải.
Hương Tú dắt Đáng yêu đến. Đáng Yêu là một con chó lông trắng muốt dòng Samoyed, năm nay được hai tuổi. Nhìn nó cười còn cao quý hơn cả tôi. Hương Tú là người giúp
việc đến từ Philippines, công việc chính chỉ có chăm sóc Đáng Yêu. Cô ấy là một người cực kỳ nhẫn nại và thật thà, lúc nào cũng hết lòng vì Đáng Yêu, thậm chí còn coi nó như con mình. Nhờ sự chỉ bảo của Hương Tú mà
Đáng Yêu đã học được rất nhiều thứ, ví dụ như bắt tay, ngồi bằng hai
chân… Mỗi lần Mạc Thiệu Khiêm tới, Hương Tú lại dắt Đáng Yêu đến gặp
hắn.
Tôi không thích chó