
nh lợi cùng tiền bạc mà bắt tay với cha
cô ấy cùng với một số người thuộc hoàng thất nước Z lừa gạt hãm hại
cha tôi,mà cô,cô lại rất thiện lương,đối với rất cả mọi người đều rất
tốt duy chỉ với tôi là tàn nhẫn,lừa gạt tình cảm của tôi! Chậc chậc,đối
với một người mà cuối cùng lại dùng dược bán đứng chính bản thân cùng
tôn nghiêm cũng muốn rời đi tôi, tôi nên trừng phạt cô ấy thế nào để
khiến cô cũng cảm nhận được tôi cũng rất đau,để cho cô khắc cốt ghi
tâm,để cô ấy hối hận không kịp đây?”
Thanh Phong Tuấn nói ra những lời này nhẹ vô cùng lại vô cùng
lạnh,cuối cùng chậm rãi tựa như nói cho chính hắn nghe, rồi lại giống
như hỏi ý kiến của tiểu Ngân.
Tiểu Ngân nghe được kinh hồn bạt vía,không khỏi nhíu mày,lo lắng nói
“Đại ca, mặc dù tôi thấy cha mẹ của Diệp tiểu thư đều đáng chết, nhưng
mà…………………Nhưng mà Diệp tiểu thư không phải là người xấu,tôi nghi lần này cô ấy rời đi có phải hay không là hiểu nhầm hay nỗi khổ tâm nào đó?
Dù sao thì chung sống với nhau một thời gian dài, Diệp Vị Ương để lại cho tiểu Ngân một ấn tượng rất sâu sắc,thiện lương xinh đẹp mà lại là
một cô gái kiên cường,nếu như Tâm nha đầu không tồn tại,hắn nghĩ, hắn
cũng sẽ động lòng ? Nhưng chính bời vì Thanh Phong Tuấn thích cho nên
ánh mắt của hắn vẫn một mực tôn kính,xem cô như chị dâu tương lại là
thiếu chủ phu nhân.
Hôm nay cô đi,trong lòng tiểu Ngân có một chút mất mát xen lần một
chút buồn,càng không cần nói cùng cảm giác này với Thanh Phong Tuấn.
Bình thường tiểu Ngân nói rất ít nhưng bây giờ vì Diệp Vị Ương mà nói nhiều lời cầu xin như thế.
Điều này càng khiến Thanh Phong Tuấn cười lạnh một tiếng,hắn vốn quay lưng về phía tiểu Ngân,giờ phút này lại từ phía cửa sổ sát đất quay
người lại như quân vương lạnh lùng không dao động nói ” Cô ấy thật đúng
là khắp nơi lưu tình,ngay cả cậu cũng có ấn tượng tốt đối với cô ấy như
vậy.Đáng tiếc……….Tiểu ngân,cậu nên hiểu,cho dù lần này cô ấy có rời đi
vì nỗi khổ tâm hay hiểu lầm đi chăng nữa,cô ấy để lại một phong thư còn hạ dược tôi kiên quyết rời đi,đây chính là hành động đẩy tôi ra,không
để tôi bước vào thế giới bên trong của cô ấy,căn bản là không tin tưởng
tôi! Hoặc là nói,cô ấy căn bản là không để tôi thay cô ấy kết thúc những điều khó khăn! Đã như vậy,về sau tôi không muốn nghe đến tên của cô ấy
nữa,cô ấy sống chết ra sao…………….chẳng quan hệ gì tới tôi!”
Nói xong, không hề để cho tiểu Ngân có cơ hội nói thêm gì nữa,hắn
trực tiếp đẩy ra cửa phòng ngủ,xoay người đi vào,đóng cửa lại, chặn tất
cả ở bên ngoài
Không ai biết,từ nhỏ hắn sống trong bóng ma thù hận như thế nào,cũng
không ai biết hắn nhiều lần đấu tranh với có thể chuẩn bị bỏ qua cho mẹ
của DIệp Vị Ương,hắn lúc nào cũng suy nghĩ cho Diệp Vị Ương,thế mà cô
lại chọn cách này để rời đi khiến cho hắn khiến cho hắn khó chịu đau
lòng.
Lần này hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho cô. Hắn nhất định phải khiến cho cô trả giá cao vì hành động của mình.
Mà Diệp vị ương sau khi vất vả rời khỏi biệt thự của Thanh Phong
Tuấn,trong lòng cô thực sự trống vắng,bị một chiếc xe đã hẹn trước đón
đi,ánh mắt bị bịt kín,cô cũng không giãy giụa chỉ bình tĩnh uy hiếp”
Theo lời các người nói thì chiếc nhẫn kia đúng là tôi đã từng thấy
qua,trên thế giới này thực sự chỉ có mình tôi mới biết vị trí của chiếc
nhẫn đó mà nốt ruồi hoa trên người tôi đã bị hủy,các người ai cũng không chiếm được, hôm nay các người chỉ trông cậy vào tôi nói ra vị trí chiếc nhẫn ,vì thế cứ theo thỏa thuận,các người nhất định phải dẫn tôi đi gặp lão đại của các người.Nếu không…………………….Nếu không thì tất cả hãy cùng
nhau “ngọc nát đá tan” đi.
Diệp Vị Ương bị đưa đến một quầy rượu xa hoa trụy lạc dưới lòng
đất,mấy người đàn ông nắm lấy tóc cô,kéo đến trước mặt một người phụ nữ
với đôi mắt màu tím còn đang hút thuốc.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá đỗi bình tĩnh hay cô giả bộ quá lạnh
lùng,người phụ nữ hút thuốc đột nhiên lại dụi mắt nhìn cô “Chậc chậc,bộ
dạng cũng không tệ! Cô không sợ tôi? Cô thử nhìn mấy người đàn ông bắt
cô mà xem,bọn họ không dám đưa mắt nhìn tôi lấy một cái. A thật can
đảm,tôi thích! Về sau gọi tôi là chị Ưu Việt! Nốt ruồi hoa đào trên
người cô đã bị hủy, như vậy,nói đi,chiếc nhẫn kia ở đâu? Theo thông tin
tôi điều tra được, cô rất có thể là người cuối cùng nhìn thấy chiếc nhẫn của Thanh Phong Tuấn trước khi mất! Nói,chiếc nhẫn đó có phải hiện tại
đang ở trên người cô không?”
Người phụ nữ hút thuốc nói xong còn đến gần cô,hướng về phía cô mà phun một làn khói thuốc .
Trong hai phút DIệp Vị Ương không dám hô hấp,chỉ sợ trong làn khói
kia có hơi độc,bây giờ mà dính phải cơn nghiện coi như là xong đời.
Chờ làn khói thuốc sặc mùi kia tan hết,cô đánh đòn phủ đầu hỏi ngược lại
“Là cô gửi cho tôi bức điện tín đe họa sao?Như vậy trước kia cũng
chỉnh là cô muốn phải tôi phải không? Ba lần bảy lượt khiến tôi dính
phải chuyện bất nghĩa,thậm chí còn đưa tôi vào chỗ chết, rốt cuộc tôi
với cô có thù oán gì? Nếu quả thật là cô làm,vậy tại sao cô lại mượn
băng ghi hình giám sát đem trách nhiệm giá họa lên người Hàn Thiên
Tuyế