Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211181

Bình chọn: 10.00/10/1118 lượt.

ộ sức nặng đè lên bả vai gầy yếu của cô,vui vẻ giống đứa bé cười ha ha nói: “Vị Ương,thì ra em còn ở bên trong? Ha ha. . . . . .” Hắn còn tưởng rằng,hắn còn tưởng rằng. . . . . . cô xảy ra chuyện!

Theo hắn nói mùi rượu lập tức lan tỏa ra,Diệp Vị Ương nhíu chân mày thanh tú,lo lắng hỏi ngược lại: “Sao lại uống say thế này?”

Hỏi xong cũng không cần Thanh Phong Tuấn trả lời,cô đỡ hắn đi vào phòng ngủ.

Hắn rất nặng Diệp Vị Ương thật vất vả mới đỡ hắn vào được gian

phòng,chịu hết nổi cánh tay nhức mỏi vừa buông ra hắn đã ngã xuống.

Thật may bên cạnh chính là ghế sa lon,Thanh Phong Tuấn thuận thế ngã

lên,ghế sa lon mềm mại tiếp nhận trọng lượng của hắn,nhưng đầu của hắn

lại không cẩn thận đập trúng vành ghế,đau đến khiến hắn hít hơi,người

tỉnh táo không ít.

Diệp Vị Ương ở bên cạnh nhìn.Cho đến Thanh Phong Tuấn tự mình chống ghế sa lon ngồi dậy ngước mắt nhìn cô.

Trong phòng không mở đèn,hắn không thấy rõ nét mặt của cô,vì vậy hắn bá đạo nói: “Vị Ương,tới đây.”

Edit:Dực

Thanh Phong Tuấn nhìn chiếc giường trống không rống giần “Em trốn tôi sao? Có bản lĩnh thì đừng để tôi bắt được!”

Cái thời kì niên thiếu tức giận cùng thất vọng không cách nào kiềm

chế bản thân của Thanh Phong Tuấn đã trôi qua. Hôm nay bị Diệp Vị Ương

chuốc thuốc mê cố ý trốn đi,cho rằng lần đầu tiên bị Diệp Vị Ương lừa

dối,một lần nữa hắn cảm nhận sâu sắc được sự tức giận cùng thất vọng .

Giữa người với người muốn tạo lòng tin rất khó nhưng muốn phá hủy lại rất dễ dàng, chỉ cần làm một chuyện gì có có ý nghĩa phá hủy là được.

Mà Diệp Vị Ương không chỉ hạ dược hắn mà còn viết thư tuyệt tình.

Cô nói,tôi đã từng cố gắng để yêu anh nhưng………………tôi không có cách nào có thể yêu anh.

Cô nói, cho nên tôi với anh ở chung một chỗ,nguyện ý gần gũi cùng anh chỉ là vì quỷ thần xui khiến vì anh mà thất thân.

Cô nói,tôi thầm mến Dạ Phi Phàm nhiều năm như vậy,yêu nhưng lại không có được cho nên tôi một mực cố gắng tìm phao cứu sinh mới.

Cô nói,thật xin lỗi,trong lòng tôi vẫn còn có bóng dáng của Dạ Phi

Phàm,anh không cách nào có thể dẫn tôi ra khỏi thứ tình cảm của quá khứ

kia không cách nào cứu vớt tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Cô nói,thật xin lỗi,gặp lại sau,xin đừng tìm tôi,sẽ có một cô gái tốt hơn thích hợp với anh,mong rằng sau này anh sẽ hạnh phúc.

A,hay cho câu xin lỗi! Hay cho câu gặp lại sau!

Hai cho câu không cần tìm cô hay cho câu mong rằng sau này hắn sẽ hạnh phúc!

Những lời này sao mà tàn nhẫn quá! Thì ra tất cả thứ tình cảm dịu

dàng đều là dối trá,cô đối tốt với hắn cố gắng tiếp nhận hắn chỉ bời vì

cô yêu Dạ Phi Phàm quá sâu quá đau khổ,muốn tìm một tình yêu mới để giải thoát,tìm kiếm một cái phao cứu sinh mới!

“Thiếu chủ! Vậy có phải không cần tiếp tục tìm kiếm vị bác sĩ Anh Túc thần bí của nước Z? ” A Viễn thử thăm dò hỏi,ngôn từ trong lời nói rất cẩn thận,dù sao thì lúc đầu tốn nhiều thời gian cùng công sức như vậy

cũng là vì để chữa lành vết thương trên người Diệp Vị Ương, nhưng hôm

nay Diệp Vị Ương đã dứt khoát rời đi như vậy thì dường như không cần

thiết tiếp tục tìm kiếm.

Thanh Phong Tuấn nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ mờ ảo như mộng,vẻ mặt

của hắn lại lạnh thêm mấy phần,không chút thay đổi cũng không quay lại

phân phó “Tiếp tục tìm,còn nữa nhanh chóng tìm ra vị trí mẹ của cô ấy

Diệp Như Trần.”

“Vâng! Thiếu chủ!” Trong lòng A Viễn mặc dù vẫn còn rất nhiều nghi

vấn nhưng không tiện hỏi nhiều,chỉ có thể nhận lệnh rồi lui ra.

Sau khi A Viễn đi,tiểu Ngân từ thư phòng ra ngoài,rất dễ nhận thấy

hắn thông qua hệ thống quan sát của thư phòng nắm rõ nội dung cuộc trò

chuyện của Thanh Phong Tuấn và A Viễn,hắn vui mừng nói “Đại ca anh nên

sớm làm như vậy,cho dù tôi có ấn tượng rất tốt với Diệp tiểu thư nhưng

tôi cũng không cho rằng anh thả mẹ của cô ấy thì có thể chấm dứt ân oán

kiếp trước. Mẹ của cô ấy,cái người phụ nữ tên là Diệp Như Trần gì đó,quả thực đáng chết!”

Ân oán vô cùng thê thảm của gia tộc Thanh Phong Tuấn năm đó tiểu Ngân cũng biết một chút,tuyệt đối không thể rũ bỏ quan hệ với cha mẹ của

Diệp Vị Ương,hôm nay cha của Diệp Vị Ương đã chết,Diệp Vị Ương vẫn chưa

biết rõ về thân thế của cô,mặc dù có khả năng quan hệ của cô và mẹ của

cô cũng không được tốt lắm nhưng chung sống cùng nhau nhiều năm,nếu như

Thanh Phong Tuấn thật giết mẹ của cô,cô nhất định sẽ vô cùng khổ sở?

Thanh Phong Tuấn vốn luôn luôn do dự,mà Diệp Như Trần cũng nghe ngóng

được tin nhanh chạy trốn nhanh như gió làm hắn vẫn duy trì thái độ không làm được gì nhưng bây giờ Diệp Vị Ương kiên quyết rời khỏi hắn,điều này đã thay hắn quyết định. Tất cả những người làm hại tới người thân của

hắn đều đáng chết,bao gồm cả mẹ của Diệp Vị Ương!

“Tiểu Ngân,cậu nói xem tôi có nên cảm ơn Diệp Vị Ương hay không? Dù

sao thì bây giờ cô ấy cũng lựa chọn rời đi,đi càng sớm tôi càng tỉnh

táo,càng hiểu rõ cái gọi là tình yêu trên thế giới này,cũng không dẫm

vào vết xe đổ của cha tôi. A , cô cùng mẹ của cô lại cùng một hạng

người,đều là phụ nữ không có tâm đều độc ác như vậy! Điểm khác nhau duy

nhất chính mà mẹ của cô ấy vì da