
n tác giả vốn viết những đoạn miêu tả nội tâm khá
chắc tay, song việc Lam Thanh bỏ qua cho PHP một cách đơn giản, tôi nghĩ mới là cách hành xử phù hợp nhất với nàng. PHP trong mắt Lam Thanh là
một người ơn, người đã năm lần mười lượt cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm.
Hắn liều cả mạng đánh ác thú, nếu Lam Thanh vì chuyện hắn lừa nàng khăng khăng không tha thứ, không phải nàng là một con người cố chấp hay sao?
Nữ chính có 2 người đàn ông đều yêu thương nàng tha thiết.
Motip vốn thường thấy ở truyện ngôn tình. Song,
trong Thiết Ấn kỳ môn, tôi cảm nhận tình yêu họ dành cho nàng là hợp lý. Lam Thanh rất thương sư phụ nhưng khi phải lựa chọn ” đầu độc” PHP để
cứu sư phụ, nàng vẫn lo lắng cho ân nhân của mình. Dịu dàng, mềm yếu
song bản thân dù có cảm tình sâu nặng với PHP, Lam Thanh không hề có ý
định phản bội Lăng Thạch Bằng để đến với hắn… Ý thức “là người của Lăng
đại ca” là rất rõ. Bên trong vẻ nhu nhược, đó là một điểm kiên cường của nàng.
Đó là cảm nhận của tôi về nhân vật và là lý do
chính để 2 chúng tôi bắt tay vào dịch bộ này. Truyện không hot, không có những tình tiết ngược thân, ngược tâm khiến người đọc nghẹt thở. Chỉ có 2 chữ chân tình khiến lòng ta không khỏi bâng khuâng.
Cám ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.
Thân!
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mà sư phụ như già đi hàng chục tuổi.
Bà ngồi tựa trong một góc buồng giam, nhắm mắt định thần. Nhưng mái tóc đã bạc thêm lên làm Lam Thanh xót xa tận đáy lòng:
-Sư phụ…
Cửa phòng giam bật mở, Lam Thanh nhào vào lòng bà. Giang đôi tay ôm lấy tiểu đồ đệ yêu thương, Tịnh Vân sư thái nửa tin nửa ngờ:
-Thanh nhi…Con không sao chứ? Tiểu dâm tặc bảo con…
-Con không sao…Con không có gì hết sư phụ ơi!
Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Thanh bị chộp lấy.
Tay áo vén cao.
Dấu thủ cung sa đỏ chói.
- Hắn chưa làm gì con thật sao?
- Không có….Phong huynh huynh ấy…
-Phong huynh?
Tịnh Vân sư thái hướng theo tầm mắt Lam Thanh.
Tiểu dâm tặc đang đứng đó, nhìn Lam Thanh bằng ánh mắt tràn ngập thương yêu lẫn chua xót.
Tiểu đệ tử của bà cũng không ngăn được ánh nhìn lưu luyến….
Như mẹ của nó ngày xưa…..
-Thanh nhi!….
- Sư phụ…
Vẻ nghiêm khắc của sư thái khiến Lam Thanh không dám ngẩng lên:
- Người đâu…Mang Tịnh Vân sư thái và các vị bị
lưu trong Thiết Ấn môn đi hầu hạ họ tắm rửa, giũ sạch bụi trần. Sau buổi tiệc mừng tối nay ở đại sảnh, toàn bộ phóng thích cho ta…
- Tuân lệnh Thiếu giáo chủ…
- Thời gian qua có mạo phạm đến sư thái, mong
người miễn chấp- Phó Huyết Phong hướng về Lam Thanh đang ngơ ngẩn nhìn
mình- Thanh Thanh…Huynh sẽ buông tay…Mong là nếu còn gặp lại, muội sẽ
không quên tên gọi của huynh- Phó Huyết Phong!
Huynh buông tay…
Từ bỏ muội…
Huynh không muốn nhìn muội khổ sở khóc nghẹn ngào.
Ngay lúc vừa quyết định, huynh đã biết… nó sẽ àm huynh đau lòng đến thế nào.
Nhưng không ngờ lại nặng nề đến thế.
Cả đời không có gì tốt đẹp…
Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời,
những tưởng sẽ ôm được nó, mang cuộc đời mình ra soi sáng, để mình được
tắm mình trong cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Sai rồi, Thanh Thanh ơi!
Thanh thanh khiết khiết…
Giấc mộng đẹp chỉ ngắn ngủi vậy thôi sao?
Phó Huyết Phong quay lưng đi trong khi lòng nặng trĩu.
Quyết định rồi!
Đến bao giờ mới có thể lãng quên??? - Con định thả tất cả bọn chúng sao?
-Vâng ạ!
-Con điên à? Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới bắt được chúng…Nói thả là thả….Con có biết suy nghĩ không?
-Cũng có thể do Phó công tử của chúng ta không nỡ để tiểu mỹ nhân của mình buồn lòng- Giáo chủ của Ngũ độc giáo cười
khẩy- Chuyện ngươi vì con bé Nga my mà sỉ nhục con gái ta, Ngũ độc giáo
chúng ta không bao giờ quên nỗi nhục này đâu.
Tiếng xì xào…
Những ánh mắt nghi ngại…
Phó Huyết Phong bình thản, đợi những tiếng xôn xao dịu bớt mới nhẹ nhàng lên tiếng:
-Mọi người định làm gì bọn người danh môn đó?
-Giết chết hết bọn chúng đi!
-Đúng đó…Giết chúng đi!
-Giết!
- Giết họ? Sau đó sẽ làm gì?
Không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường. Mọi người
nhìn nhau…Cả Phó Huyết Dịch và các giáo chủ tà môn khác cũng chỉ biết
nhìn nhau:
-Giết họ chỉ mang lại bất lợi cho chúng ta
thôi…Bọn danh môn chính phái càng có cớ xâm phạm, truy sát chúng ta.
Thực lực hai biên vốn chênh lệch. Kỳ này bọn chúng bị bắt gọn chẳng qua
là do khinh địch, tương lai chưa biết ai còn ai mất đâu.
-Vậy Phó công tử có cao kiến gì?- Một vị giáo chủ bước lên- Chúng tôi muốn nghe ý của ngươi.
-Chúng ta thả họ về, từ nay nước sông không phạm
nước giếng. Bọn chúng vốn đang ở trong tay ta, chẳng có đường lựa chọn.
Hơn nữa chúng qua chuyện này chắc cũng đã ngộ ra, chúng ta là những kẻ
không thể khinh thường.
-Công tử nói nghe dễ dàng quá! Nhưng nếu chúng vẫn tiếp tục xâm phạm chúng ta thì sao?
- Bọn chúng là danh môn chính phái, có muốn gì
cũng phải có một danh nghĩa chứ- Phó Huyết Phong cười lạnh- Các ngươi
bản thân nếu cứ giết người bừa bãi, gây hại dân lành, chẳng những bị bọn chính giáo khinh thường, truy cùng giết tận mà còn làm xấu mặt chúng
ta. Lúc đó, đừng nói là mong Thiết ấn môn can thiệp mà ngay cả ta cũng