
lúc cô nhớ tới muốn phản
kháng thì Hoắc Đông Lưu đã dời khỏi môi, trên mặt viết lên đắc ý.
"Mùi vị rất ngọt." Vẻ mặt của anh ta khiến Viêm Nương muốn cho anh ta một cái tát.
Nhưng lúc cô còn chưa có vung tay của cô ra thì Hoắc Đông Lưu đã mở miệng
trước: "Đừng tùy tiện ra tay, nếu không muốn biết hậu quả của ra tay."
Ý cảnh cáo trong lời của anh ta rất đậm, cô biết anh ta không phải đùa giỡn.
Cô lại tức giận, mình bị chiếm tiện nghi, vẫn không thể phản kháng, bởi vì cô thật sự không muốn biết hậu quả kia.
Đối mặt với Hoắc Đông Lưu thì nóng nảy của cô rất tự nhiên sẽ tỏa ra, cô
không khống chế được tính tình của mình, nhưng cô cũng biết, Hoắc Đông
Lưu không phải như những người đàn ông khác, anh ta sẽ không cho phép cô phản kháng.
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Em nghĩ sao?"
Anh nhẹ nhàng xoa môi của cô, rồi sau đó lúc Viêm Nương sắp không chịu nổi
thì anh ta buông lỏng tay trước, "Cách xa người đàn ông này một chút,
tôi không muốn trông thấy em gần gũi với hắn ta."
Rồi sau đó
không đợi cô có phản ứng, Hoắc Đông Lưu đã nhanh chóng biến mất ở chỗ
rẽ, Viêm Nương ở lại hoảng hốt cho rằng tất cả mới vừa rồi cũng chỉ là
ảo giác của mình.
Cô nghĩ, làm sao Hoắc Đông Lưu lại biết hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này? Cuộc hẹn của cô và Viêm Giản là một bí mật,
ngoại trừ hai người, cô không cho rằng sẽ có người biết, điều này khiến
cô tin tưởng, hôm nay gặp nhau không phải vô tình gặp gỡ.
Lại
nghĩ tới nụ hôn của anh ta, còn có hơi thở thuộc về anh ta, cô lần nữa
tức giận đi trở về toilet, lúc này cô thật sự cần trang điểm lại thật
tốt rồi. Sáng sớm hôm sau, Viêm Nương cả đêm lăn lộn không ngủ được nhưng vẫn trang
điểm cho lên tinh thần, cô biết hôm nay là cơ hội cuối cùng của cô, nếu
như thất bại, như vậy tất cả tâm huyết lúc trước của cô đều uổng phí
rồi.
Cô trang điểm rất cẩn thận, làm như vậy là để che lại gương
mặt mệt mỏi, cô không muốn nhận thua, không muốn Hoắc Đông Lưu biết anh
ta ảnh hưởng tới mình, đó là điều cô không muốn nhất.
Cô ở trước
gương nhìn một chút mình cảm thấy hài lòng, xác định tất cả đều đã rất
hoàn mỹ, đồ công sở đơn giản hiện ra dáng người thon dài cùng — cặp chân dài của cô, sau đó cô coi lại gương một chút, rồi mới cầm cặp tài liệu
rời phòng.
Đi tới công ty của Hoắc Đông Lưu, cô mới nói lên tên
của mình với cô gái tiếp khách, thì lập tức đã có người tiến lên kêu,
thái độ thân thiết như vậy làm cô cảm thấy không thoải mái; liền nghĩ
tới đây nhất định là có liên quan tới Hoắc Đông Lưu, vì thế làm cho cô
tâm tình vốn đã không tốt lại càng xuống thấp hơn, cô thay biểu tình
giải quyết công việc, một chút cũng không muốn có bất kỳ liên quan tới
Hoắc Đông Lưu.
Sau khi cô được đưa đến phòng họp, trong lòng suy
nghĩ nên nói như thế nào với đối phương; cô vội vã lấy tài liệu ra thẩm
duyệt lần nữa, bởi vì quá chuyên tâm, nên cô cũng không phát hiện có
người đang tiến vào phòng họp.
Cho đến khi đối phương mở miệng,
lúc này cô mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Thật xin lỗi." Cô cho rằng
người tới là Hoắc Đông Lưu, nhưng kết quả không phải, xuất hiện ở trước
mặt cô là một cô gái có số tuổi tương tự cô.
"Xin chào, Viêm tiểu thư, tôi là Nguyên Trinh; nghiệp vụ công ty lần này do tôi bàn bạc trực tiếp với cô."
Nguyên Trinh hướng về phía cô đưa tay ra. Mà Viêm Nương phát hiện trong mắt
đối phương có ý quan sát, điều này khiến cô có chút buồn bực, nhưng cô
vẫn im lặng gật đầu mỉm cười với cô ta.
"Xin chào, Nguyên tiểu thư." Nguyên Trinh, cô nhớ kỹ cái tên này.
Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Viêm Nương định bắt đầu thảo luận dự án
thiết kế, mà ngược lại vẻ mặt của vị Nguyên tiểu thư kia cười nhàn nhã.
"Không cần vội như vậy, dù sao vẫn còn thời gian, có muốn uống ly cà phê nữa hay không?"
Nhìn ra được thái độ của Nguyên Trinh tiểu thư hết sức ung dung, vì vậy,
thái độ của Viêm Nương cũng hòa hoãn theo, quyền quyết định ở trong tay
đối phương, cô gấp cũng không có tác dụng gì, vậy không bằng thích ứng
trong mọi hòan cảnh.
Trong chốc lát liền có người mang cà phê
vào, Viêm Nương ung dung mà mút lấy cà phê, nhìn Nguyên Trinh tiểu thư
trước mắt, trong lòng cô thật tò mò, rõ ràng dự án này nên do Hoắc Đông
Lưu đàm phán với cô, tại sao lại đổi thành cô gái này đây? Nhưng mà cô
cũng không có ý định hỏi tới điểm này, mục đích của cô là bàn xong dự
án, sau đó đi, còn lại cô cũng không muốn để ý tới.
Nguyên Trinh
lúc này cũng đang lặng lẽ quan sát Viêm Nương, lần đầu tiên gặp mặt, cô
liền phát hiện tại sao Hoắc Đông Lưu gặp cô gái động lòng này, thời gian đã qua lâu như vậy, phụ nữ ở bên cạnh anh ta không tính là ít, nhưng
trái tim của anh ta luôn cột vào cô ấy, nếu không có nhìn thấy con người của Viêm Nương, cô vẫn rất khó tưởng tượng, đến tột cùng là cái dạng
phụ nữ gì có thể kẹp chặt trái tim không bình yên kia.
Cô đã từng thích Hoắc Đông Lưu, lúc đại học bọn họ là bạn học, bởi vì trò chuyện
hợp ý, cho nên trở thành bạn bè, lúc cô muốn tiến thêm một bước thì Hoắc Đông Lưu trực tiếp nói cho cô biết, trong lòng anh ta đã có người, lời
như vậy làm cho