
cô do dự hồi lâu, nên tiếp tục tình bạn của bọn họ, hay
là chấm dứt như vậy? Cuối cùng cô lựa chọn tiếp tục làm bạn của anh ta,
bởi vì cô thật sự quý nhân phẩm của Hoắc Đông Lưu, coi như không được
làm tình nhân; thì làm bạn cũng không tồi.
Đã nhiều năm như vậy,
sau khi tốt nghiệp cô tiến vào làm việc trong công ty của Hoắc gia, dựa
vào năng lực của mình mà thăng lên chức vị như bây giờ, mà quan hệ của
bọn họ vẫn là giống như thời còn đi học, không có bất kỳ thay đổi nào.
Viêm Nương có thể cảm thấy rõ ràng đối phương đang nhìn mình chằm chằm, cô
nghênh đón ánh mắt của cô ta, trên mặt có nụ cười nhạt, "Nguyên tiểu
thư, sao nhìn chằm chằm tôi thế?"
"Cô gọi tôi là Nguyên Trinh là được rồi, không cần khách sáo như thế."
"Vậy được, cô cũng gọi tôi là Viêm Nương là được rồi."
Hai người bèn nhìn nhau cười, không khí vì vậy trở nên hòa hợp, giữa hai người dường như không còn xa lạ nữa.
"Tên của cô rất đặc biệt." Hai chữ Viêm Nương này làm cho người ta cảm thấy
cực kỳ nhu hòa, nhưng bản thân Viêm Nương lại kiên nghị, cô gái như vậy
ngay cả cô cũng thích.
"Viêm Nương, về dự án lần này, tôi muốn
nghe cô báo cáo một lần nữa, có thể không?" Nguyên Trinh hỏi dò, bởi vì
cô còn phải trình báo với Hoắc Đông Lưu, anh ta mới chính là người hạ
quyết định. Thật ra thì cô cảm thấy kế hoạch dự án này căn bản không có
bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn hợp với yêu cầu của công ty, nhưng không
biết Hoắc Đông Lưu không hài lòng chỗ nào, muốn người ta đến công ty rồi mới nói.
"Không thành vấn đề, bây giờ tôi có thể nói trực tiếp cho cô rõ."
Cô không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian, công việc quan trọng hơn, muốn
giao thiệp với người bạn này cô có thể chậm một chút lại nói, cô thích
người như Nguyên Trinh vậy, không điệu bộ, thành thật, cùng với cô có
mấy phần tương tự, nhưng Nguyên Trinh tóc ngắn gọn gàng hợp với khí chất mềm mại đáng yêu của cô ta, càng nhiều hương vị, mà cô phải thừa nhận,
Nguyên Trinh rất đẹp, cái loại xinh đẹp đó không chỉ là dáng ngoài xuất
sắc, còn có khí chất mà người khác không có.
"Cũng tốt." Nguyên
Trinh vừa mới nói xong, thì điện thoại vang lên, sau khi cô ta cười một
tiếng xin lỗi với Viêm Nương, thì tiếp nhận điện thoại.
Viêm
Nương vô tình tiếp tục uống cà phê, cũng thừa dịp thời gian này mà nghĩ
nên làm như thế nào để nói rõ cái kế hoạch dự án này.
"Đông Lưu? Ừ, Viêm tiểu thư đang ở chỗ này."
Hoắc Đông Lưu? Cô rất nhạy cảm với tên này, cô muốn mình không quan tâm,
nhưng vẫn không tự chủ được mà chú ý, mặc dù cô hiểu đó là chuyện riêng
của người ta.
"Được, vậy thì có vấn đề gì, chẳng qua tôi muốn hỏi đối phương thử xem, anh chờ tôi một chút."
Nguyên Trinh che lại ống nói, cười rất vui vẻ, giống như đó là tình nhân gọi điện thoại tới.
Tình nhân? Nguyên Trinh cùng với Hoắc Đông Lưu?
Làm thế nào cô cũng không có nghĩ ra khả năng này, cô sớm nên nghĩ tới chứ, cô gái xuất sắc như thế cùng với Hoắc Đông Lưu vừa vặn xứng thành một
đôi, hơn nữa cô ta vừa là người của công ty anh, nước gần lâu đài, lâu
ngày sinh tình, cơ hội tốt như vậy, làm sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Nghĩ tới đây, cô bất giác cúi đầu, không biết làm thế nào, tâm tình tốt của cô đột nhiên biến mất rồi.
"Viêm Nương, một lát cùng ăn cơm được không?"
Nguyên Trinh mở miệng hỏi cô, làm Viêm Nương có chút luống cuống mà ngẩng đầu.
"Cái gì? Không cần."
"Mời cô nhất định phải nể mặt, đây là vinh hạnh của chúng tôi."
Nguyên Trinh yêu cầu, vẻ mặt nhìn cô mong đợi, làm Viêm Nương không thể từ chối nữa.
"Tôi. . . . . ." Cô muốn tìm lý do thoát thân.
Không đợi cô nói xong, Nguyên Trinh đã mở miệng lần nữa: "Đến lúc đó chúng ta có thể bàn bạc dự án một chút."
"Được; vậy thì quấy rầy." Như thế cô cũng không tiện từ chối nữa rồi.
Nguyên Trinh rất vui vẻ mà báo lại với Hoắc Đông Lưu, khi cô ta kết thúc trò
chuyện thì Viêm Nương ra vẻ vô tình nhìn tài liệu trên tay.
"Xin lỗi, điện thoại của cấp trên."
"Không sao."
Nguyên Trinh tuy là nói hời hợt, nhưng lại hết sức chú ý thái độ của Viêm
Nương, cô có thể cảm giác được, khi Viêm Nương nghe đến tên của Hoắc
Đông Lưu thì trên mặt thoáng qua một vẻ mặt tương đối không tầm thường,
nhưng mà cô ấy rất thông minh đã che giấu đi, cô có thể xác định rằng,
Viêm Nương cũng không phải là không có cảm giác với Hoắc Đông Lưu, đã
nhiều năm như vậy, cô ấy có để ý đến đọan tình cảm kia giống như Hoắc
Đông Lưu hay không, cô cũng không rõ ràng, nhưng mà cô chúc phúc cho hai người bọn họ, đặc biệt là sau khi Hoắc Đông Lưu đợi những năm này.
"Viêm Nương, nghe nói cô từng ở Đài Loan một thời gian?"
"Đúng vậy."
"Vậy khẳng định có một chút hiểu rõ đối với Đài Loan chứ nhỉ!"
"Cũng được, khi đó tôi vẫn chỉ là học sinh."
"Vậy sao? Thời đại học sao?"
"Không, cấp ba." Đó là một thời kỳ làm cho cô không thể quên lãng.
"Là trường cấp ba nào vậy?"
Viêm Nương suy nghĩ trong chốc lát, mới nhẹ nhàng nói: " Trung học Tử Dương."
Nguyên Trinh vừa nghe đến lời của cô ấy, liền nhìn chằm chằm vào cô ấy, "Trung họcTử Dương?"
Đó là trường học Quý tộc nổi danh, nếu không có bối cảnh thân