
o vây lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trong mắt một đám người áo đen đều ngưng tụ sát khí nặng nè, vừa nhìn cũng
biết là đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Bọn họ đều muốn biểu hiện một
chút ở trước mặt Ám Dạ Tuyệt, hai tay bọn họ kéo căng, xương ngón tay
trắng bệch, gân xanh trên tay cũng nổi lên.
"Bắt đầu đi!" Nguyệt Tiêm Ảnh không có thời gian ở đây cùng bọn họ mắt to
trừng mắt nhỏ, xoay người lướt nhẹ một cái, bước chân nhanh nhẹn gạt ngã người ngay phía trước, đôi chân thon dài nhỏ nhắn thuận tiện đá một
cái, liên đá ngã người đang tấn công từ bên hông. Ngay sau đó, nâng cao
khuỷu tay, va đập vào cằm người đột kích, hắn nhanh chóng ngã xuống đất.
Tích đùng ba ——
Mọi người thấy trên đài đánh nhau hỗn loạn, con ngươi đều muốn rớt ra.
Không nghĩ tới tên tiểu tử thoạt nhìn nhỏ bé yếu đuối , lại có thể đánh
nhau như vậy.
Cô không phải liều mạng cậy mạnh, mà động tác rất khéo léo, không chỉ có
nhanh nhẹn né tránh được tập kích của đối thủ, ngay cả trong phút chốc
đối thủ đến gần cô, cô cũng phán đoán chuẩn xác, ra chiêu hợp lý, thành
công đánh trúng đối thủ. Lại trong quá trình đánh nhau như thế, còn có
thể duy trì trạng thái ung dung bình tỉnh, thật không đơn giản.
Nụ cười quỷ dị trên mặt Ám Dạ Tuyệt biến mất, liếc về cái gì đó, tròng mắt liền cứng lại, hắn xông tới giống như một trận gió.
Tên áo đen cuối cùng cũng bị Nguyệt Tiêm Ảnh quật ngã, đạp xuống chân cô,
khi trong lòng cô âm thầm thở gấp một hơi, đột nhiên cánh tay bị kéo
căng.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu lại, giữa con ngươi sâu và đen mâu trung thoáng qua
một chút vui mừng, có phải là hắn đã nhớ ra cái gì rồi hay không.
Gương mặt Ám Dạ Tuyệt u ám, vén ống tay áo của cô lên, "Nói! Đây là cái gì?"
Trên cổ tay trắng bóng như tuyết, hiện lên đầy những lỗ kim xanh đỏ.
“Không có gì?" Nguyệt Tiêm Ảnh giống như bị người ta bắt được thứ gì đó, run
rẩy rút tay về, lập tức kéo ống tay áo xuống, che giấu những dấu vết xấu xí kia.
Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, Nguyệt Tiêm Ảnh cũng vậy, dĩ nhiên là không muốn đem cái xấu xí của bản thân phơi bày cho người khác nhìn, đương
nhiên thân là đàn ông sẽ không hiểu rõ được tâm tư trong lòng cô.
"Thật không ngờ, cậu vì thắng, cư lại có thể dùng thủ đoạn như vậy." Lời nói cỉa Ám Dạ Tuyệt để lộ ra chút khôi hài (trêu chọc).
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Thật không ngờ cậu lại dùng thuốc kích thích." Ám Dạ Tuyệt khinh thường thờ ơ quét mắt qua cô một cái, "Thấy cậu ‘dụng tâm lương khổ’ như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nửa, nếu như cậu có thể đánh được tôi một cái, tôi
sẽ đồng ý để cậu gia nhập tổ chức ‘Ám’."
Nguyệt Tiêm Ảnh cau mày, vì mình biện hộ: "Cái gì mà thuốc kích thích, căn bản là anh vu cáo cho tôi, căn bản là tôi không có dùng thuốc kích thích
gì. . . . . ."
Rất rõ ràng, Ám Dạ Tuyệt không hề muốn nghe cô giải thích, trong lúc cô
giải thích , hắn đã bắt đầu tấn công, một quyền mạnh mẽ, không có chút
do dự nào mà nhắm ngay lồng ngực của Nguyệt Tiêm Ảnh . . . . .
Ám Dạ Tuyệt ra tay thật sự là quá nhanh, giống như một trận trận gió mạnh
mẽ đột nhiên xông về phía Nguyệt Tiêm Ảnh, cô không có một chút sức
chống đỡ nào, thật sự bị Ám Dạ Tuyệt đánh một quyền.
"Khụ khụ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác được ngực mình giống như muốn
nổ tung, đau nhức không chịu được. Cô lộ ra vẻ mặt đau đớn, hai tay ôm
chặt ngực.
Ám Dạ Tuyệt cũng không bởi vì nguyên nhân này mà có ý bỏ qua cho cô, hai
chân liên tục đá ra, ra chiêu, ngoan, tuyệt, lãnh (tàn nhẫn, tuyệt tình, lãnh khốc), trong con ngươi sâu thẳm lóe lên sắc bén lãnh mị (ma quỷ
lạnh lẽo), giống như một thanh đao sắc bén đâm về phía Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . .
Cô biết mình lúc năm tuổi đã không phải là đối thủ của hắn, hiện tại vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Đôi mắt quyến rũ mờ ảo nhìn Ám Dạ Tuyệt không chớp mắt, liên tiếp chịu
những công kích nặng nề, cô cảm giác được toàn thân mình vô cùng đau
nhức, hô hấp nhanh dần, càng trở nên khó khăn.
"Ầm ——"Nguyệt Tiêm Ảnh lại bị đánh ngã trên đất một lần nửa, tiếng va chạm trên nền nhà đến điếc tai.
Người ở đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt ra tay, vốn cho rằng
danh hiệu "Ám La Sát" của hắn có chút thổi phồng. Thấy được hắn ra tay
lòng của bọn họ đều đang run rẩy, hắn ra tay nhanh nhẹn lưu loát, mặc dù không phải mỗi chiêu đều trí mạng (chết người), nhưng mỗi một chiêu đều đánh trúng yếu điểm làm cho người ta đau nhức vô cùng, hơn nữa thần
kinh bị mất cảm giác trong một thời gian ngắn, dường như bây giờ Nguyệt
Tiêm Ảnh chỉ có thể mặc cho hắn xâu xé.
"Khụ Khụ. . . . . ." Lại bị đá bay nặng nề một lần nửa, ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh đóng lại, mặc cho hắn ra tay.
Cô không kháng cự ngược lại làm cho Ám Dạ Tuyệt mất hứng, hắn giống như
phát tiết xong rồi, đi tới bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, tròng mắt lãnh mị
miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái, "Bây giờ đã biết kết cục giở trò gian
trá trước mặt tôi chưa?"
"Tôi không có. . . . . . Không có, khụ khụ. . . . . . Ta không dùng!" Mặc dù Nguyệt Tiêm Ảnh vết thương chồng chất, toàn thân truyền tới đau nhức xé rách khiến cho cô hít khí lạnh