
tổn thương, em vừa tức tối vừa ước ao…”
Hàn Ích Dương, “Ước ao?”
Trình Điện Điện sực phát hiện mình lỡ lời, nhưng muộn mất rồi, Hàn Ích Dương đã cúi xuống cắn miệng cô.
"Không cho phép ước ao, em đừng hòng bắt cá hai tay."
Trình Điện Điện cảm thấy cô đã sẵn sàng "dâng mình" cho Hàn Ích Dương. Thậm chí mỗi khi bị anh trêu chọc đến khó nhịn, cô đều vùng dậy chủ động tấn công, thì anh lại bất ngờ kêu dừng. Anh bóp mặt cô, tặng cô một nụ hôn trấn an, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Trình Điện Điện ngờ vực, lẽ nào anh ăn chay nhiều quá nên quen rồi ư?
Hàn Ích Dương vào xối nước lạnh, còn Trình Điện Điện buồn bã nằm ngửa trên
giường. Cô ấm ức cúi nhìn chòng chọc bộ ngực phẳng lì của cô... Lẽ ra cô nên ngồi dậy hoặc đứng lên quyến rũ thủ trưởng đại nhân, vậy sẽ hao hao giống bánh bao hơn.
Hàn Ích Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy Trình Điện Điện cúi gằm mặt vẻ như
tự hỏi. Anh đi lại vuốt phẳng chăn và ga trải giường mà hai người vừa
lăn lộn làm mất trật tự. Đến khi anh làm xong, Trình Điện Điện vẫn đang
dựa vào giường, im thin thít nhìn chằm chằm bản thân. Hàn Ích Dương đành khom người bồng cô đặt sang bên phải của giường, kéo chăn lên đắp cho
cô. Anh cất giọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con, "Ngủ đi."
Hàn Ích Dương nằm bên trái giường, cách Trình Điện Điện vừa đúng 30 cm.
Cô gái nằm bên phải anh lầm bầm trong miệng, Hàn Ích Dương vờ như không
nghe thấy, anh với tay tắt đèn. Một phút sau, cô gái nằm đằng sau anh
đột nhiên nhích người sát vào anh, tay chân vắt hết lên lưng anh.
Hàn Ích Dương thở dài, anh xoay người ôm chầm Trình Điện Điện, tì cằm lên đầu cô, "Điện Điện, con gái không nên như vậy."
"Đồ ngốc!" Trình Điện Điện tìm vị trí thoải mái trong lòng Hàn Ích Dương, "Có bà xã ngủ cạnh mà cũng không biết ôm."
Hàn Ích Dương, “…”
Hình như anh ngốc thật, nhưng đào đâu ra một tên ngốc hạnh phúc được như
anh? Hàn Ích Dương cúi xuống hôn trán Trình Điện Điện, "Đợi sau khi kết
hôn, Điện Điện dạy anh nhiều hơn được không?"
Một lời âu yếm trên giường, lại thêm Hàn Ích Dương cúi đầu nên giọng nói
trầm ấm của anh trở nên ngọt ngào khác thường. Câu nói này rót vào tai
Trình Điện Điện như một làn gió xuân tươi mát rót vào tim cô.
"Anh nói cứ như em có kinh nghiệm phong phú lắm không bằng." Tuy cảm thấy ngọt ngào nhưng Trình Điện Điện vẫn giả vờ bĩu môi.
"Anh nói sai rồi, đừng giận anh." Hàn Ích Dương nhún nhường, tốc độ kiểm
điểm của anh còn nhanh hơn những chàng thiếu niên mới lớn da mặt dày,
"Sau này, chúng ta sẽ học cùng nhau."
Học cùng nhau... Trình Điện Điện cười tủm tỉm đánh Hàn Ích Dương một cái. Cô hạnh phúc nhắm mắt lại ngủ.
***
Hàn Ích Dương quay về bộ đội, cuộc sống của Trình Điện Điện cũng coi như
phong phú. Mỗi ngày, bà Hàn đều gọi điện kêu cô về nhà ăn cơm. Do không
có xe buýt đến Hàn gia, bà Hàn muốn bỏ tiền mua xe riêng cho cô. Trình
Điện Điện lật đật từ chối, bà Hàn bèn viện cớ bắt cô đồng ý. Bà nói là
tiền dành dụm cưới vợ cho Hàn Ích Dương, mà lâu thật lâu mới thấy anh
dắt được con dâu về nhà, nên tiền sinh tiền, lời sinh lời. Số tiền nhỏ
ngày xưa giờ đã nhiều vô cùng, đủ mua cả một chiếc xe.
Thường ngày, Trình Điện Điện đọc tiểu thuyết thấy đủ loại mẹ chồng con dâu đấu đá nhau tơi bời, còn bà Hàn lại là bà mẹ chồng tốt cực kỳ. Bà khiến cô
vừa mừng vừa lo, cô căng thẳng, trán túa đầy mồ hôi.
Cuối tuần, Châu Thương Thương hẹn cô dạo phố, thuận tiện dẫn cô đi chào hỏi họ hàng Hàn gia, coi như làm quen trước khi kết hôn.
Trình Điện Điện biết Châu Thương Thương không phải người dễ gần. Dựa vào
nhiều chuyện có thể thấy cô không thích xã giao nhưng cô luôn hết lòng
giúp đỡ Trình Điện Điện hòa nhập vào Hàn gia. Trình Điện Điện cảm động,
không biết cám ơn Châu Thương Thương thế nào cho hết.
Có một số việc Châu Thương Thương chỉ tiện tay giúp đỡ, nhưng có một số việc là xuất phát từ tận đáy lòng.
Đi dạo phố xong, hai người cùng đến thẩm mỹ viện. Châu Thương Thương là
khách thân thiết ở đây. Sau khi làm xong, Châu Thương Thương tặng cô một tấm thẻ làm đẹp trị giá năm mươi ngàn.
Có hào phóng quá không? Trình Điện Điện nghĩ.
Châu Thương Thương không phải người giỏi kết giao bạn bè, lại khó khăn lắm
mới xuất hiện một người ăn ý với cô. Cô không thiếu thốn tiền bạc, vì
vậy cách thể hiện tình cảm của cô có hơi quá tay.
"Trước đây, mình đi có một mình, chán lắm." Châu Thương Thương nói, "Bây giờ thì hay quá, có cậu cùng đi mình."
"Chúng ta có thể tự làm mấy kiểu này ở nhà. Hay sau này chúng ta tự làm ở nhà, cùng tìm tòi cách làm đẹp đi!” Trình Điện Điện là một cô gái sống tiết
kiệm.
"Tính vậy một lần hai lần thì được nhưng làm lâu lại phiền phức." Châu Thương Thương nói.
"Nhưng mình làm vậy lại phung phí quá." Trình Điện Điện tính toán cho Châu Thương Thương, "Một
lần đến đây tốn tới mấy ngàn, tự làm chưa tới mấy trăm. Ở nhà làm không
chỉ tiết kiệm tiền, mà còn có ý nghĩa."
Khi quan niệm chi tiêu của bạn bè khác nhau chính là lúc đôi bên tranh luận và tìm ra ý kiến chung. May là hai người đều là biết lắng nghe và chịu
trao đổi.
Châu