
ng Tuân Kiệm''.
Hạng Mĩ Cảnh nhận lời: ''Được''.
Dung Trí Dật cố ý hỏi: ''Phương Tuân Kiệm không phải đang hẹn hò với Phan Tuyết sao?''.
Dung Ngọc Lan bắt bẻ: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy họ đang nói chuyện yêu đương nam nữ?''.
Dung Trí Dật vờ vịt nhìn Dung Ngọc Lan bằng vẻ mặt sợ hãi, cười đáp:
''Có tiền thật đáng sợ, trắng có thể đổi thành đỏ, huống hồ chỉ là việc
gạt phăng một người phụ nữ?''.
Dung Trí Dật là nhân vật vô cùng
ham chơi, đến thành phố này được hơn nửa năm, gần như đã làm loạn hết cả những hạng mục có thế. Đặc biệt là hai tháng trước, được sự cho phép
của Dung Hoài Đức, lái siêu du thuyền Navetta 33 Crescendo bản nâng cấp
đang đậu ở cảng Victoria về thành phố, cứ cách mười ngày nửa tháng anh
ta lại ra biển một lần.
Hạng Mĩ Cảnh thường phụ trách việc tổ
chức tiệc cho Dung Trí Dật, lên thực đơn và bố trí các nhân viên phục
vụ, thỉnh thoảng cô cũng đích thân giám sát, nhưng thường thì cô luôn
tìm cách tránh mặt. Cô thầm nghĩ, nếu người sỡ hữu chiếc du thuyền sang
trọng đó là cô, thì cô nhất định sẽ không khua chiêng gõ trống mỗi khi
ra biển, mà lặng lẽ đến một nơi thật xa trên dòng sông Hoàng Phố, tìm
chỗ yên tĩnh, đọc sách, phơi nắng, dưỡng thần. Đương nhiên, một là cô
chưa có bằng lái du thuyền, hai là cô cũng chẳng mua nổi du thuyền, ra
khơi hưởng thụ tự do mãi mãi chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Lúc này
điều khiến cô hết sức đau đầu chính là danh sách khách mời, vừa phải phù hợp với yêu cầu của Dung Trí Dật lại vừa phải đáp ứng được yêu cầu của
Dung Ngọc Lan.
Mặc dù Dung Trí Dật và vị khách mời Phương Tuân
Kiệm được Dung Ngọc Lan chỉ định đều có bằng lái du thuyền, nhưng dù sao họ cũng không phải dân chuyên nghiệp, nên vẫn phải có một người lái
chính, đồ ăn đồ uống và phục phụ ít nhất cần tới hai người, lần này Dung Trí Dật nhất định đòi cô phải tham gia, nên để đảm bảo không gian của
chiếc du thuyền ba tầng không rơi vào tình trạng chen chúc chật chội, số lượng khách mời cần được khống chế ở con số mười hai.
Người của
Dung gia, bao gồm cả một người có tên Từ Hi Lê chưa từng xuất đầu lộ
diện nhưng nghe nói rất được lòng Dung lão thái thái, đã là ba người.
Thêm Phương Tuân Kiệm nửa là bốn. Dung Trí Dật có quan hệ khá tốt với
Thiệu Giang Thiêm, Thiệu Giang Thiêm chắc chắn sẽ đưa Đông Giai đi cùng, mà Dung Ngọc Lan cũng nhắc đến Ngô Mạn Ni, chắc sẽ phải bố trí đại tiểu thư này vào danh sách. Tùy tiện điểm danh thôi cũng đã được tám người
rồi, cô suy nghĩ rất kĩ về những người đàn ông có thể đáp ứng được tiêu
chuẩn mà Dung Ngọc Lan đưa ra, sau đó thầm so sánh một lượt, cuối cùng
chọn ra Nhậm Trạch của công ty Sùng Minh, Hạ Trác của Uông gia và cuối
cùng là em họ của Lâm Khải Sương, Tạ Tử Kiện.
Danh sách khách mời nhanh chóng được Dung Ngọc Lan thống qua, Dung Trí Dật ấm ức nói lần
này không có mĩ nhân '' núi đồi trùng điệp '' mà anh ta thích, nhưng sau khi ca thán một hồi cũng đồng ý.
Hạng Mĩ Cảnh quay về căn hộ
của mình viết tên những người này ra giấy, tắm rửa xong, cô quyết định
gọi điện cho Phương Tuân Kiệm.
Cô có hai chiếc di động, ba số
máy, một trong ba số chuyên dùng để liên lạc với Phương Tuân Kiệm, mặc
dù như thế đã rất bí mật thận trọng, song cô vẫn chỉ để đầu dây bên kia
đổ chuông ba lần là ngắt máy.
Một lúc sau Phương Tuân Kiệm gửi lại cho cô một tin nhắn, nói nửa tiếng sau sẽ tới.
Cô chưa bao giờ dùng bất cứ phương thức hay phương pháp nào để tìm cách
xâm chiếm thời gian của anh, gọi điện cho anh chẳng qua là muốn thông
báo việc liên quan tới bữa tiệc ở trên du thuyền, giật mình khi nhận
được tin nhắn, trong lòng bỗng thấy gợn sóng.
Tin nhắn thứ hai của anh nhanh chóng được gửi đến, lần này chỉ có hai từ: "Đói rồi''.
Cô lật tung phòng bếp lên một hồi, ném những thứ hết hạn vào thùng rác,
cuối cùng chỉ còn lại hộp mì ăn liền. Thực sự cô không thể tưởng tượng
ra được vẻ mặt của Phương Tuân Kiệm khi cô bưng bát mì úp đầy dầu tới
trước mặt anh, nên cô đành xuống lầu tìm xem nhà hàng gần đây còn mở cửa hay không.
Hơn mười giờ, những quán ăn bình thường đều đã đóng
cửa cả, Hạng Mĩ Cảnh đi khoảng mấy phút về phía bên trái khu chung cư
mới nhìn thấy một quán ăn đêm. Trước tình huống không còn sự lựa chọn
nào khác, cô gọi một bát mì xào bò. Tài nghệ của ông chủ quán này không
tồi, thứ ông ta làm ra vừa thơm vừa hấp dẫn, nhưng đựng đồ ăn vào hộp
nhựa nhìn không được thẩm mĩ cho lắm, cô định khi về tới nhà sẽ đổ mì
xào bò sang chiếc điã sứ xinh đẹp mà Lâm Khải Sương tặng rồi mới cho
Phương Tuân Kiệm ăn.
Trùng hợp là Phương Tuân Kiệm lại ở trong
chiếc thang máy mà cô đang đứng chờ. Anh đi từ bãi đỗ xe lên, mặc áo
T-shirt màu đỏ,quần dài màu xám, nhìn rất nhàn tản, không có mùi rượu,
không giống như vừa từ bữa tiệc nào đó về.
Cô vờ tỏ ra như không
quen biết anh, sau khi bước vào thang máy lập tức đứng quay lưng lại với anh,, đồng thời cũng để hai tay đang cầm túi nhựa ra phía trước.
Anh lại hào hứng bóc mẽ cô, cười hỏi: "Mua gì thế? ".
Tấm lưng đang rất thẳng của cô cuối cùng cũng chùng xuống, quay đầu nhìn
anh, nói:'' Đ