
iệc đi du lịch ở một nơi xa xôi như Châu Âu !".
Hạng Mỹ Cảnh cố ý hỏi: "Vậy là em muốn chị giấu bố mẹ giúp em à?".
Diêu Bội Bội cuống lên: "Không chỉ riêng chuyện đó. Giờ em vẫn là sinh viên
nghèo, chị hãy chi viện thêm cho em về mặt kinh tế đi".
Hạng Mỹ Cảnh hỏi: "Đi bao lâu? Những nước nào? Đã chuẩn bị được gì rồi? Dự toán của em là bao nhiêu?.
Diêu Bội Bội trả lời từng mục một.
Hạng Mỹ Cảnh thấy cô bé giải thích tường tận, cũng muốn để em có cơ hội được ra ngoài va chạm thêm, nên nhận lời: "Ngày mai chị sẽ chuyển tiền cho
em".
Diêu Bội Bội vui sướng ôm chị hôn một cái, xong xách túi đồ ăn vặt rất lớn dưới đất lên nói muốn tới thăm căn hộ của chị.
Buổi sáng Hạng Mỹ Cảnh phơi bộ đồ ngủ của Phương Tuân Kiệm ngoài ban công,
nên đâu dám để Diêu Bội Bội tới chơi, huống hồ Phương Tuân Kiệm khi đến
thường không báo trước, mặc dù khả năng anh đến liên tiếp hai tối liền
là rất nhỏ, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm. Thế là cô đành phải đón
nhận tấm lòng của Diêu Bội Bội, nhưng lại nói: "Không còn sớm nữa, chị
đưa em về trường".
Diêu Bội Bội đã được mục đích của mình, nên cũng chẳng cương quyết đòi lên thăm nhà chị.
Sợ Diêu Bội Bội đổi ý, cô vẫy một chiếc taxi, đứng nhìn theo cho tới khi chiếc xe ấy đến tận cuối con đường mới yên tâm.
Hạng Mỹ Cảnh không ngờ Dung Trí Hằng mượn cô chiếc khăn lụa lại có thể gây một chuỗi liên tiếp những chuyện khác sau này.
Đối với cô mà nói chiếc khăn lụa ấy mặc dù giá không hề rẻ, mất đi cũng cảm thấy hơi tiếc, nhưng dù sao không quá quý trọng, không đến nỗi khóc
nghiêng trời ngã đất hoặc trong ngóng Dung Trí Hằng sẽ mang trả lại
Nhưng rõ ràng suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với suy nghĩ của nhà họ Dung, vì vậy sau khi cuộc họp thường lệ kết thúc, Dung Ngọc Lan giữ cô lại, đồng thời rút từ trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật khá tinh xảo, đầu
tiên cô nghĩ đây là phần thưởng cho thời gian làm việc vất vả gần đây
của mình, càm ơn xong cũng không định bóc ra ngay trước mặt Dung Ngọc
Lan.
Nhưng nhìn thấy nụ cười của Dung Ngọc Lan hôm nay rất khác
thường, cô rất giỏi trong việc suy nghĩ và phân tích, lập tức phát hiện
ra điều bất bình thường kia, quay người lại đi tới trước mặt Dung Ngọc
Lan, cười nói:
- Nhận được quà, có phải em nên có được vinh hạnh mời chị cùng dùng bữa tối nay không?.
Dung Ngọc Lan cười rất tươi, nhắc nhở cô:
- Em còn chưa mở ra xem là gì mà?.
Cô nghe lời bốc quà, khi mở hộp mới biết là một chiếc khăn lụa màu trắng
và màu lông lạc đà làm nền, được điểm xuyến hoạ tiết màu cam. Cô gần như hiểu ra ngay, lập tức giải thích:
- Hôm kia em có gặp Dung tiên sinh ở khách sạn, có lẽ chiếc khăn buộc tay của em có ích cho ngài ấy.
Cô tin Dung Ngọc Lan đã biết chuyện, vì vậy mới không giải thích dài dòng.
Dung Ngọc Lan vẫn cười nhìn cô, nói:
- Chiếc khăn ấy đúng là đã giúp ích rất nhìu cho Yan.
Cô nhớ lại trong bữa tiệc tối hôm đó, Phùng Nghệ Nhân đã cuốn chiếc khăn
đó trên cổ tay mình, nhưng cô không dám mạo muội hỏi Dung Ngọc Lan tại
sao Phùng Nghệ Nhân lại làm như thế. Rõ ràng Dung Ngọc Lan cũng không định nói cho cô biết nguyên do, chỉ hỏi:
- Victor nhờ chị chọn giúp, có thích không?.
Cô hiểu món quà này tất phải nhận, gật đầu đáp:
- Rất thích.
Dung Ngọc Lan cũng gật đầu.
Cô cảm thấy có lẽ Dung Ngọc Lan có chút hiểu lầm với quá trình xuất hiện
của chiếc khăn đó, nên bỗng bối rối, nhưng không giải thích, càng giải
thích lại càng thêm rắc rối, cân nhắc một lát, đành nhượng bộ, nói với
Dung Ngọc Lan:
- Orchid, nếu không còn việc gì khác, em ra ngoài trước.
Dung Ngọc Lan không chịu tha cho cô đi dể dàng như thế, hỏi với giọng trêu chọc:
- Biết quà không phải do chị tặng, nên không ăn tối nửa phải không?
Lúc này cô đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh, cười đáp:
- La Finca được không?
Dung Ngọc Lan vừa gật đầu vừa nói:
- Đặt thêm một chỗ nữa nhé.
Cô giật nảy mình bởi câu nói hết sức điềm tĩnh đó của Dung Ngọc Lan, chớp chớp mắt một cách không tự nhiên.
Dung Ngọc Lan thấy mặt cô thoáng đỏ ngượng nghịu, bật cười:
- Là Joe có việc riêng nhờ em giúp.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác an toàn thế này, từ văn phòng Dung Ngọc
Lan quay về phòng riêng của mình rồi mà vẫn thấy tinh thần không tập
trung.
Kiều Kiều pha một cốc cafe bưng lại cho cô, thấy nhãn hiệu trên chiếc hộp khăn đặt trên bàn, bất giác reo lên:
- Orchid thật hào phóng.
Cô không muốn bị người khác phát hiện ra thêm điều gì, giục Kiều Kiều đi
chuẩn bị tài liệu cho công việc vừa được phân công. Đợi Kiều Kiều ra
ngoài rồi, cô lập tức với tay đút chiếc hộp ngăn kéo, nhưng do không cẩn thận làm đổ cốc cafe, dung dịch nóng rẫy đó nhanh chóng chảy lên chiếc
hộp. Cô vội vàng dựng chiếc hộp lên, cafe đổ trên bàn tràn sang một bên, cuối cùng mới cầm chiếc hộp, mở nắp hộp ướt rượt ra, chiếc khăn lụa bên trong đã ướt quá nữa, màu cafe trở thành màu thứ tư trên chiếc khăn,
khiến cô có cảm giác nó thật đặc biệt.
Khi mang chiếc khăn vào
nhà vệ sinh giặt cô vẫn thấy buồn vì sự vụng về của mình. Chiếc khăn này đắt hơn chiếc cũ của cô rất nhiều, cho dù không muốn