Duck hunt
Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322264

Bình chọn: 7.5.00/10/226 lượt.

nào, có lẽ thời gian đã làm người

ta thay đổi.

Dịch Hiểu Vụ nói gần đây mình bỗng đam mê sưu tập rượu, chuẩn bị mở hầm rượu dưới tầng nhà mình.

Hạng Mĩ Cảnh nghĩ có lẽ Uông Nhất Trác vẫn yêu thương sủng ái Dịch Hiểu Vụ như trước, nên trong lòng cảm thấy được an ủi.

Cô đưa Dịch Hiểu Vụ lên tầng hai, đi một lượt qua khắp các giá rượu, sau

khi nói những kiến thức thông thường mình biết, mới chọn một chai rượu

vang trắng do La Romanee Coti sản xuất năm 2000 và một chai rượu vang đỏ được Chateau Ausone dùng nho trồng từ Syrah chắt lọc ra.

Hạng Mĩ Cảnh là khách quyen thường xuyên ở đây, lại biết phẩm rượu, đồng thời

có quan hệ khá tốt với Trần Gia Phong, quản lí người Hồng Kông của hầm

rượu, vì vậy gần như tất cả mọi việc đều do cô tự tay làm. Cô rót một

phần ba li thuỷ tinh Riedel đưa cho Dịch Hiểu Vụ, dạy Dịch Hiểu Vụ cách

nếm rượu.

"Ngậm rượu trong miệng ít nhất mười hai giây, năm giây

đầu, đầu lưỡi sẽ cảm nhận được vị ngọt, từ năm giây tới tám giây sau,

hai bên đầu lưỡi cảm nhận vị rượu, bốn giây cuối cùng phán đoán vị

đắng. Nếu phải nếm từ hai loại rượu trở lên, thì giữa hai lần nếm

phải để cho lưỡi được nghỉ ngơi vài phút".

Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn

cho rằng Dịch Hiểu Vụ là người vô cùng thông minh, hơn nữa những điều cô nói cũng rất đơn giản dễ hiểu, nhưng những nội dung ấy lặp đi lặp lại

đến vài lần mà Dịch Hiểu Vụ chỉ nhớ một cách lộn xộn. Cuối cùng cô

cũng phát hiện ra Dịch Hiểu Vụ có vấn đề, và cũng nhận thấy từ đầu tới

cuối có một người gần như là bảo vệ luôn theo sát Dịch Hiểu Vụ. Như

vừa phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa, cô vô cùng sốc.

Không lâu sau Uông Nhất Trác cũng có mặt ở hầm rượu.

Anh ta hoàn toàn không có ý định giấu giếm Hạng Mĩ Cảnh, nhưng cũng không

giải thích, đầu tiên là giữ chặt Dịch Hiểu Vụ đang đi loạn quanh các giá rượu, giống như sợ cô ấy đi lạc mất, sau đó nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Tôi

đã nói sẽ đi cùng cô ấy, nhưng gần đi lại có việc gấp, cô ấy không đợi

được, đòi đến trước".

Trước kia Hạng Mĩ Cảnh không thân với Uông

Nhất Trác lắm, sau này cũng chẳng tiếp xúc nhiều, cô không rõ quá trinh

cụ thể của câu chuyện hai năm về trước, nhưng thái độ lúc này của Uông

Nhất Trác dành cho Dịch Hiểu Vụ đã đủ để nói rõ rất nhiều. Cô cảm

giác được an ủi, nhưng lại cũng thấy buồn, cố gắng kìm nén cảm xúc, hoà

nhã giúp Dịch Hiểu Vụ chọn rất nhiều rượu. Cô không sợ Uông Nhất Trác trả không nổi, bởi vì cô biết, đối với anh ta mà nói, người con gái quý giá hơn mọi thứ trên thế gian này giờ đang ở trong tay anh ta rổi.

Tính riêng tư của hầm rượu trên tầng hai tương đối cao, nhưng đến sáu giờ,

người tới cũng nhiều dần. Uông Nhất Trác không muốn gặp người quen,

nên khoảng hơn năm rưỡi đã đưa Dịch Hiểu Vụ đi, Dịch Hiểu Vụ vẫn thấy

chưa thoả mãn, hẹn Hạng Mĩ Cảnh lần sau gặp lại. Hạng Mĩ Cảnh nhận

lời, nhìn theo hai người cho tới khi họ đi hẳn mới quay lai hầm rượu, bỏ ra một tiếng đồng hồ chọn chai rượu vang đỏ có vị tương đối chát.

Trần Gia Phong từ bên ngoài về, hai người gặp nhau, hẹn lên tầng chín uống rượu.

Mới bảy giờ, trời đã tối hẳn, nhưng đèn neon trong thành phố chưa kịp phủ ánh sáng của mình .

Trần Gia Phong mang từ tầng tám lên rất nhiều đồ ăn, hai người ngồi ngoài

ban công đối ẩm. Ông ta khoảng gần năm mươi tuổi, tu luyện thành tinh, mặc dù nói tiếng phổ thông chẳng ra làm sao, nhưng nhìn người nhìn việc lại rất tinh tường, ông ta nói chuyện với một người được coi là một nữa thân phận Hồng Kông như Hạng Mĩ Cảnh bằng tiếng Quảng Đông: "Xem ra tâm trạng của cô hôm nay rất tệ, nên mới chọn chai rượu có vị chát thế

này".

Hạng Mĩ Cảnh uống một hớp, đáp: "Có so sánh mới biết thứ

nào ngon, thứ nào tệ, nếu không lại cứ lầm tưởng mình đang sống trên

chín tần mây, sẽ có ngày rớt xuống rất thảm".

Ông ta liếc xéo cô

một cái: "Là vướng mắc trong tình yêu, hay là công việc gặp rắc

rối? Nếu là vấn đề ở tình yêu, thì tôi lực bất đồng tâm, nhưng nếu

không muốn làm ở ngành đó nữa, thì chổ tôi lúc nào cũng mở rộng cửa đón

cô. Cô biết đấy, tôi vẫn luôn rất trân trọng khả năng của cô với rượu vang".

Cô lắc đầu cười: "Thực ra tôi chẳng có tài gì cả. Toàn là dựa vào trí nhớ mà thôi".

Ông ta đính chính lại cách nói của cô: "Cho dù dựa vào trí nhớ rồi đọc lại, cũng chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để rèn luyện đầu lưỡi".

Cô cười cho qua, nhìn về phía dòng sông Hoàng Phố.

Trước năm mười tuổi, cô là đứa trẻ sống trong gấm vóc lụa là, sau năm mười

tuổi, cô chỉ là một đứa trẻ bình thường được gia đình họ hàng nuôi

dưỡng. Ngay cả số tiền đưa cho Diêu Lập Trung chữa bệnh cũng do cô

lấy từ chỗ Phương Tuân Kiệm, những loại rượu vang khác nhau mà cô nếm

cũng là do anh mua. Ngay từ đầu anh đã bồi dưỡng cô như bồi dưỡng một nhân tài, tỉ mỉ đính chính lại những lỗi lớn, lỗi bé của cô, chỉ dạy

cho cô cách đối nhân xử thế, đặc biệt là đích thân dạy cho cô cách phân

biệt rượu ngon rượu dở, yêu cầu cô phải nắm được sản lượng rượu mỗi năm, tên của các nhà máy rượu vang, thậm chí cả tình hình phân bố của một

vài loại rượu ngon. Cô là người tình được anh nuôi, cũng là