
i dựa người vào thành ghế, đáp: “Đợi bận xong đợt này đã”.
Kiều Kiều nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị chính là thần tượng trong
cuộc sống hiện thực của em! Mới đi làm bốn năm, đã mua được nhà, mua
được xe, lại còn có một người bạn trai là con ông cháu cha nữa. Có thể
tiết lộ cho em biết bí quyết thành công của chị không?”.
Hạng Mĩ
Cảnh giơ tay búng vào trán Kiều Kiều, cười cười, bất lực đáp: “Chị cho
rằng người phụ nữ thành công nhất là người kiếm ít tiền thôi, nhưng phải biết làm nũng, thỉnh thoảng chớp chớp mắt cố tỏ vẻ ngây thơ vô tội như
chú thỏ nói dối sợ bị bại lộ, nhưng sẽ chẳng ai cố ý bóc mẽ cả, sau đó
là ngồi nhà được chồng nuôi cả đời”.
Vì khách sạn có bộ phận
quảng cáo truyền thông riêng, nên dù đây là bữa tiệc được tổ chức trang
trọng và quy mô nhất từ trước tới nay ở trong nước của tập đoàn Hoa Hạ,
nhưng Hạng Mĩ Cảnh cùng những nhân viên Bảo Nhã chỉ phụ trách phối hợp
bên ngoài, không có cơ hội bận tối mắt tối mũi.
Từ xưa tới nay cô không thích can dự vào những việc không nằm trong phận sự của mình,
cũng không ngốc tới nỗi cho rằng thân phận của mình cao quý mà chạy đi
làm quen kết giao với những nhân vật quyền quý chức cao vọng trọng. Đi
cửa sau với Bill để mượn phòng nằm ngủ hơn một tiếng đồng hồ, sau đó bị
Kiều Kiều tới kéo dậy đi trang điểm trải đầu.
Kiều Kiều không
cao, không đủ thon thả, cũng không xinh đẹp, nhưng khi phỏng vấn Orchid
cho rằng cô bé này lanh lợi linh hoạt hơn đám con gái có khuôn mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ cả trăm ngàn lần, vì vậy cô bé mới vượt qua được
vòng sát hạch đầy kì diệu. Kế hoạch kinh doanh có thể lên rất chi tiết
hoàn mĩ, nhưng trình độ thẩm mĩ của cô bé khiến người khác không dám tán thưởng, để thể hiện sự coi trọng đối với bữa tiệc lần này, Kiều Kiều
kéo Hạng Mĩ Cảnh đi mua quần áo từ rất sớm, không mong người khác nhìn
thấy phải trầm trồ kinh ngạc, chỉ cầu không hạ thấp danh tiếng của công
ty Truyền thông Bảo Nhã đã là tốt lắm rồi.
Hạng Mĩ Cảnh là cấp
trên trực tiếp của Kiều Kiều, quan hệ cá nhân giữa hai người khá tốt, đi shopping cả buổi chiều cũng lựa giúp được Kiều Kiều một chiếc váy liền
có tay vải hoa rất màu sắc, vì bộ váy mang phong cách Âu Mĩ của thập
niên sáu mươi bảy mươi, nên Hạng Mĩ Cảnh đặc biệt chuẩn bị cho Kiều Kiều một chiếc dây buộc tóc bằng ren màu hồng hoa đào, hi vọng sẽ gây được
ấn tượng tốt đẹp cho người nhìn.
Bản thân cô mặc một chiếc váy
không tay màu trắng, đai eo màu den, phần phía dưới cổ không lộ nên
không cần đeo dây chuyền hoặc phải cảm thấy gượng gạo vì không đeo dây
chuyền. Cô cao một mét sáu tám, đi thêm giày cao gót nữa càng khiến
chiếc váy dài trở nên mềm mại vừa khít. Kiều Kiều cầm máy sấy nói muốn
giúp cô sấy tạo kiểu tóc, nhưng cô lại dùng băng đô màu đen búi tóc gọn
ra sau gáy, để lộ đôi khuyên tai bằng kim cương rất nhỏ.
Kiều
Kiều xưa nay không bao giờ bủn xỉn lời khen, sau khi lẩm bẩm trách cô
vài câu, nói: “Nếu em là đàn ông, thì tối nay nhất định sẽ mời chị nhảy
một điệu”.
Cô đang đeo chiếc vòng màu vàng lên cổ tay, nghe Kiều
Kiều nói vậy, ngẫm nghĩ thế nào, lại tuột chiếc vòng ra, rồi tháo cả
nhẫn ở ngón tay, bỏ hết vào túi, đổi lại buộc một chiếc khăn lụa kẻ ca
rô xanh trắng không hề bắt mắt lên cổ tay.
Kết quả hai cánh tay
nhìn như nồi mì không người lái của cô đã nhận được lời đánh giá rất hà
khắc của Bill khi hai người gặp nhau trong thang máy.
“Benny cũng thật keo kiệt quá đấy, không chuẩn bị cho em vài món trang sức à? Sao
lại để em quấn cái này? Anh nghe nói bà Sandra là một con nghiện sưu tập trang sức, em không có được chút chân truyền nào à? Đi dự tiệc với bộ
dạng này, không sợ người ta chê cười ư?”
Cô cười cười nhìn Bill: “Giờ chẳng phải đang bị anh chê cười hay sao?”.
Bill cầm hai bàn tay cô lên nhìn, rồi thở dài: “Tôi thấy thật đáng tiếc cho đôi tay như hoa như ngọc này”.
Hai người có quan hệ khá thân thiết, hành động này của anh ta cũng không
được coi là ám muội hay thân mật gì, nhưng khi thang máy xuống tới tầng
một, cánh cửa tách ra rất nhanh, Phương Tuân Kiệm cùng bạn gái anh ta –
Phan Tuyết, một nữ diễn viên mới nổi gần đây, đang đứng chờ thang máy,
vừa hay nhìn thấy cảnh Bill buông hai tay Hạng Mĩ Cảnh xuống.
Hạng Mĩ Cảnh nhanh nhẹn quay sang chào hỏi Phương Tuân Kiệm: “Anh Phương,
chào anh”. Sau đó khách sáo quay sang nhìn Phan Tuyết mỉm cười gật đầu
thay cho lời chào.
Bill là quản lí khách sạn, ít nhiều cũng là
người có địa vị, nên giọng điệu khi chào hỏi Phương Tuân Kiệm không mang màu sắc lấy lòng, nhún nhường như Hạng Mĩ Cảnh, mà gọi thẳng tên tiếng
Anh của Phương Tuân Kiệm ra: “Hi, Ray”.
Phương Tuân Kiệm trò chuyện vài câu với Bill, rồi cùng bạn gái vào trong, đổi vị trí với Bill và Hạng Mĩ Cảnh.
Chưa đến bốn giờ, Hạng Mĩ Cảnh đoán có lẽ Phương Tuân Kiệm muốn quay về
phòng nghỉ ngơi thêm một lát, nên sau khi giúp anh bấm nút đóng cửa
thang máy, lại bị gọi: “Theresa”.
Cô lập tức bấm nút mở cửa, đợi cửa thang máy mở ra lần nữa, cô hỏi anh bằng giọng khá lễ phép: “Anh Phương cần gì phải không?”.
Phương Tuân Ki