Snack's 1967
Thợ Săn

Thợ Săn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325272

Bình chọn: 7.5.00/10/527 lượt.

g làm hắn muốn cười to nhưng thanh âm thoát ra cổ họng lại rất chua xót

“Ta…sẽ tận lực” nói xong, Đông Phương Thanh chật vật rời đi, không quay đầu lại.

Nhìn chăm chăm bóng dáng Đông Phương Thanh, Mộ Thấm Âm xuất thần cho đến khi cảm giác mặt hơi ẩm lạnh, nàng đưa tay lên…

“Ai nha! Đã nói là sẽ không khóc, sao lại rơi lệ? thật là vô dụng a….”

* * * * * ** * * ** * ** *

Cánh đồng rộng lớn bát ngát, không khí tươi mát mang theo chút lạnh lẽo, tiếp nối phương nam tu lệ là đông bắc hùng vĩ, khoáng đãng…

“A……” Hít sâu một hơi, Mộ Thấm Âm quay đầu cười với nam nhân khôi ngô bên cạnh “ Đinh đại ca, về lại nơi này, ta mới nhận ra ta nhớ nơi này biết bao”

“Y..y..a..a” tiểu Tuyết Nhi không chịu bị bỏ mặc, hai tay nhỏ bé vỗ vỗ mẫu thân phía sau, người áp vào lồng ngực dày rộng ấm áp như muốn thu hút sự chú ý.

“Cẩn thận!” Đinh Khôi gắt gao bảo vệ mẫu tử nàng, rất sợ các nàng không an phận sẽ bị rơi khỏi lưng ngựa.

“Tiểu Tuyết Nhi, đừng bướng bỉnh!” Hôn lên khuôn mặt phấn nộn của nữ nhi một cái, Mộ Thấm Âm phát hiện hắn không đi về phía căn nhà gỗ trên núi mà lại giục ngựa tiến vào trong thôn, không khỏi ngạc nhiên “ Đinh đại ca, chúng ta không về luôn sao?” nàng rất nhớ ngôi nhà gỗ kiên cố mà ấm áp kia, rời đi lâu như vậy, cái bàn trong phòng nhất định đã phủ kín bụi, trở về phải dọn dẹp một phen mới được.

“Hôm nay vừa đúng phiên chợ ngựa một tháng mới có một lần, chúng ta mua ít lương thực, vật dụng hàng ngày rồi hãy về”. Đi lâu như vậy, thức ăn dự trữ chắc đã hư hết rồi, cần phải bổ sung, nếu không lại phải gặm thịt khô, lương khô a.

“Ra thế, ta sơ suất quá” bừng tỉnh, nàng cười thầm mình đã không nghĩ tới chuyện này

“Y a!” Tiểu Tuyết Nhi cũng ra tiếng phụ họa.

Đinh Khôi thấy thế, cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp thỏa mãn, khuôn mặt cương nghị tươi cười, giục ngựa tiến vào chợ ngựa ồn ào, náo nhiệt.

Ai ngờ hắn vừa xuống ngựa, xoay người ôm mẹ con Mộ Thấm Âm xuống thì một âm thanh như chuông vỡ vang lên, kèm theo là một “ Như Lai thần chưởng” mang theo mười phần công lực đánh vào lưng hắn.

“Đinh nhi, đã lâu không thấy ngươi, ngươi đã đi đâu vậy? ta còn chờ ngươi mang hàng da tốt tới cho ta a” Trần lão nhân vừa tới đã cười nói rổn rảng

“Trần lão bá, đã lâu không thấy!” Quay người lại, Đinh Khôi đáp lời “ gần đây ta có việc phải đi phương nam, không săn thú, thật có lỗi vì chẳng có hàng da nào tốt cho ngươi”

“Không sao, không sao, chỉ cần có thứ gì tốt tìm tới ta trước tiên là được…” Trần lão nhân vẫn nhiệt tình vỗ vai hắn cười to, nhìn thấy một tiểu oa nhi nép sát vào ngực hắn, còn có một cô nương bên cạnh thì quên cả cười, kinh ngạc chỉ vào các nàng la to “ ngươi…ngươi có tiểu oa nhi” Ai, lại bị hiểu lầm, nghe những lời ấy Mộ Thấm Âm không khỏi đỏ mặt thẹn thùng nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào hơn so với lần bị hiểu lầm đầu tiên.

Thanh âm của Trần lão nhân cũng làm các thôn dân chú ý, quay sang nhìn thì thấy đại mỹ nhân một năm trước cũng xuất hiện liền vây quanh chúc mừng

“Đinh nhi, chúc mừng ngươi làm cha! Đứa nhỏ đã lớn vậy mới ôm đến cho chúng ta biết, ngươi giấu cũng quá kỹ a”

“Cũng không phải vậy, lúc trước Đinh nhi cò e lệ nói mình chưa cưới vợ, nay oa nhi cũng đã sinh ra, hắn sao có thể nói a”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta đã nói Đinh nhi hảo phúc khi mà, không chỉ có thê tử là một đại mỹ nhân mà oa nhi cũng rất xinh đẹp, thật làm cho người ta hâm mộ a”

Thanh âm chúc mừng vang lên không dứt, làm cho khuôn mặt của Đinh Khôi cũng phiếm hồng, nhưng lúc này hắn không lên tiếng giải thích, hai mắt chăm chú liếc nhìn kiều nhan cũng đang ửng đỏ vì thẹn thùng, để mặc cho thôn dân hiểu lầm.

“Đinh đại ca……” Mộ Thấm Âm thẹn thùng lên tiếng, hai má nóng bừng, lôi kéo tay hắn “ ta, chúng ta còn phải mua nhiều thứ a…” thôn dân chúc mừng, chế nhạo như vậy thật là thẹn thùng a, tốt nhất là nên may chạy lấy người.

Biết nàng ngượng ngùng, Đinh Khôi mỉm cười ôn nhu, hướng mọi người gật đầu chào rồi tùy nàng kéo đi.

Thôn dân thấy cô dâu mới e lệ thì cũng không quấy rầy nữa, cười to rồi cùng tản đi.

Dạo chợ hồi lâu, hai người cũng mua đủ vật dụng cần thiết, đang tính rời đi thì Mộ Thấm Âm lại bị một quầy hàng bên đường hấp dẫn.

Quay đầu nhìn thì thấy Đinh Khôi vẫn mặc bộ quần áo năm ngoái nàng may cho hắn, có mấy chỗ vì bôn ba nhiều nên đã bị sút chỉ, liền lập tức đi đến bên quầy bán vật liệu may mặc.

“Tiểu Tuyết Nhi đã lớn, quả thật nên may quần áo mới cho nàng” nghĩ nàng muốn may quần áo cho tiểu Tuyết Nhi nên Đinh Khôi cũng hứng thú chọn đông chọn tây, sờ xem cái nào vừa mềm vừa mịn để không làm tổn thương da của tiểu Tuyết Nhi.

“Quần áo ta may cho tiểu Tuyết Nhi lúc trước vẫn còn đủ mặc” lắc đầu cười khẽ, đưa tiểu Tuyết Nhi cho hắn ôm, Mộ Thấm Âm lấy một khúc vải màu lam ướn thử lên người hắn “ Đinh đại ca, ngươi có thích màu này không?” thì ra là muốn may đồ mới cho hắn a. Thấy nàng bận rộn ướm thử trên người hắn, xem hắn mặc màu này có đẹp không, trong lòng Đinh Khôi lại thấy ấm áp.

“Thích!” Chỉ cần nàng chọn, hắn đều thích.

“Thích không? Vậy mua đi” vui vẻ cầm lấy tấm vải, kiều nhan sáng b