
ừng
Đinh Khôi thất thần nhìn nụ cười tươi rói của nàng, ngực không khỏi nóng lên.
“Thấm, Thấm, Thấm……” Đáng chết! sao hai từ Thấm Âm đơn giản như vậy hắn lại không thể nói ra miệng được? trước khi đi, Hỉ Nhi đã ngàn dặn trăm dò, muốn hắn không được gọi nàng là Mộ cô nương nữa, nhưng mà…cứ vậy gọi tên nàng, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đinh đại ca, làm sao vậy?” cầm lấy tấm vải đi tính tiền, quay lại đã thấy hắn bộ dáng ảo não, Mộ Thấm Âm nghi hoặc.
“Thấm, Thấm……” lại gọi nhưng chỉ có mỗi chữ Thấm mà nói cả buổi còn chưa xong, Đinh Khôi không khỏi tức giận bản thân.
“Ân?” Đinh đại ca rốt cuộc là muốn nói gì?
Mặc kệ, bất cứ giá nào!
“Thấm Âm!” bỗng dưng hắn gọi ra tiếng, mặt cũng đỏ bừng lên.
Thình lình bị người ta gọi tên như thế làm nàng giật mình, nhưng phát hiện ra hắn gọi tên nàng thì trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười…Thì ra, thì ra hắn muốn gọi tên của nàng a, còn tưởng vĩnh viễn hắn sẽ không gọi tên nàng mà chỉ biết xưng hô Mộ cô nương thôi chứ.
Nhưng mà gọi tên thì gọi tên, Đinh đại ca làm gì ra vẻ xấu hổ như thế chứ, mặt đỏ bừng…Thực sự rất đáng yêu.
“Đinh đại ca, ta ở chỗ này” không thể cười, nếu không Đinh đại ca sẽ xấu hổ, sau này sẽ không gọi vậy nữa.
“Thấm Âm……” Thấy nàng dường như không có việc gì ôn nhu đáp lại, Đinh Khôi nhịn không được lại gọi. A…… Thật tốt! Có lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ không khó khăn nữa.
“Đinh đại ca, ta ở đây!” A…… Đinh đại ca gọi tên nàng nghe rất dễ chịu nha.
“Thấm Âm……” Lại nhẹ giọng nỉ non, hắn có vấn đề để ở trong lòng đã lâu “ ta…ta muốn”
“Muốn cái gì?”
“Ta…… Ta……”
“Đinh đại ca, ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta…… Không, không có việc gì!” Quên đi! Vẫn không nên hỏi, miễn cho bản thân lại tự mình đa tình, ngược lại còn làm nàng khó xử, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hồ nghi nhìn hắn, Mộ Thấm Âm cảm thấy hắn gần đây rất kỳ lạ, dọc đường quay về đông bắc, hắn cứ ấp a ấp úng như có gì đó muốn nói với nàng rồi lại thôi.
Quên đi! Đợi đến khi hắn thực sự muốn nói thì sẽ nói cho nàng nghe thôi.
“Đinh đại ca, chúng ta trở về đi!” Ôn nhu cười, tiếp nhận Tiểu Tuyết Nhi, nàng để hắn đỡ lên lưng ngựa, cũng chờ hắn leo lên ngồi sau lưng mình, mới không dấu vết dựa vào lồng ngực dày rộng ấm áp của hắn, miệng mỉm cười thần bì.
A…nàng từng rơi lệ vì cuộc tình cũ, nay đã có thể bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ.
** * * * ** * * * * * ** *
Ba năm sau
“Cái gì?” âm thanh chói tai vang lên trong căn nhà gỗ.
Một nam nhân đang sửa sang góc phòng nhíu mày nhìn nữ tử vừa thét choi tai, vẻ mặt chỉ trích.
“Sư huynh, ngươi nói quan hệ giữa ngươi và Mộ cô nương vẫn không có chút tiến triển?” Chu Hỉ Nhi kích động vung hai tay, sém chút nữa là té xỉu.
Ba năm nha! Không phải ba ngày, ba tháng, mà là ba năm nha! Hai cái hũ nút này rốt cuộc muốn thế nào?
“Hỉ Nhi, ngươi sao lại kích động vậy chứ?” Đinh Khôi không thể đoán được tâm tư của sư muội.
“Ta……” Nghe vậy, Chu Hỉ Nhi chán nản “Ta đương nhiên phải kích động, sư huynh, ta là quan tâm ngươi nha”
“Ta tốt lắm.” Trầm tĩnh cười, Đinh Khôi đứng dậy nhìn hai oa nhi đang đùa giỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập nhu tình
“Hảo? hảo chỗ nào?” Chu Hỉ Nhi lại giơ hai tay lên, hổn hển nói “ tiểu Tuyết Nhi không phải gọi ngươi là cha sao? ta còn nghĩ các ngươi…” không biết nên nói cái gì, cảm giác như bị bọn họ làm tức chết, cuối cùng ủ rũ nói “ rùa còn nhanh hơn các ngươi”
Liếc nhìn nàng một cái, Đinh Khôi bật cười “Hỉ Nhi, muốn lo chuyện của ta chi bằng quan tâm chuyện của mình trước đi” nha đầu này, tưởng hắn không biết nàng ham chơi mà ôm con trốn khỏi hầu phủ tới chỗ hắn sao?
“Ta, ta làm sao phải lo lắng cho mình a!” Trên mặt hiện lên chột dạ.
“Chờ Định Viễn tìm đến, xem ngươi nói thế nào” không thể nào chịu nổi hai vợ chồng này, cứ thích chơi trò nàng trốn ta tìm, Đinh Khôi đi ra khỏi nhà gỗ.
Đã sắp vào thu, Thấm Âm ban đêm sợ lạnh, cần chuẩn bị thêm nhiều củi mới được.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng cười đùa của trẻ thơ vang lên cùng thanh âm ôn nhu của nữ tử, cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, khóe miệng cũng giơ cao hơn.
* * * * * * * * * * *
Ai…… Sư huynh đã đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu sao?
Đi theo, thấy Đinh Khôi thuần thục, gọn gàng chẻ củi, Chu Hỉ Nhi vừa ngồi trên cầu thang vừa bắt đầu nghĩ ra chiêu trò mới…
“Di di, ôm một cái!” Bỗng dưng, thanh âm non nớt truyền tới, tiểu Tuyết Nhi đang tiến vào lòng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Hảo, di di ôm một cái.” Cười meo meo ôm nàng đặt lên đùi, Chu Hỉ Nhi nhìn thấy Mộ Thấm Âm đang nắm tay con trai mình đi tới, trong đầu bỗng lóe ra một chủ ý.
Ai nha! Tiểu Tuyết Nhi tới thật đúng lúc nha.
“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi giúp ngươi phụ thân một việc được không?” Hắc hắc, sư huynh, sư muội sẽ giúp ngươi một tay”
“Được, được” oa nhi đáng yêu gật đầu liên tục, tiểu Tuyết Nhi thích phụ thân nhất, sao có thể không giúp chứ.
“Tốt, vậy ngươi đi nói với nương ngươi…” khẽ nói nhỏ vào tai tiểu oa nhi, còn hỏi thêm một câu “ như vậy ngươi có hiểu hay không?”
“Biết!” hai mắt tiểu oa nhi tỏa sáng, thích thôi mà…nàng cùng phụ thân giống nhau nha
“Tốt, vậy đi mau đi”
Vui vẻ lĩnh