
i Rem gây chuyện với em! – Anh nói sau khi đưa nó về tới nhà.
- Anh không cần phải nói gì cả! Em chịu đựng đến thế này là quá đủ rồi!
Bao nhiêu chuyện xảy ra.. chưa đủ hay sao lại còn gặp phải những chuyện
phiền phức đến như vậy nữa..
- Thời gian vừa rồi! Có lẽ chưa phải là lâu nhưng.. hình như.. em..
- Em làm sao? – Nó ngạc nhiên quay sang nhìn anh. Chuyện gì mà anh lại lung túng đến vậy?
- Trái tim của em.. suy nghĩ của em.. hình như đang hướng về.. phía Ki.. Anh nghi ngờ những lời em nói.. tình cảm của em.. có phải là đang thay
đổi rồi không?
- Anh đừng nên biết làm gì! Tất cả tình cảm em dành cho anh.. cùng với
những gì em.. anh.. Ki và những người khác phải chịu đựng… nó đều khiến
tất cả chúng ta mệt mỏi.. Em không còn sức lực để bước về phía anh nữa.. càng không đủ dũng cảm để yêu anh như những ngày đầu.. Thực sự.. em rất muốn.. rất muốn chiếm hữu anh.. Em đã có thể cướp anh từ tay Lyl, cũng
có thể khiến anh yêu em.. em còn phải lo sợ điều gì nữa? Nếu em và anh.. vậy còn Ki.. còn Xíu.. cả Lyl nữa.. tình cảm của họ liệu không quan
trọng sao? Trái tim của họ đều bị em làm tổn thương.. Chính em khiến
cho.. Ki – người bạn luôn ở bên em buộc phải ra đi; Xíu – luôn mạnh mẽ,
vững vàng tuôn trào những giọt nước mắt cay đắng, đau khổ; Lyl – người
con gái yêu anh chân thành, luôn hết lòng vì anh trở nên ngoa ngoắt,
đáng ghét, tuyệt vọng níu kéo một tình yêu.. Và.. khiến cả anh.. không
phải là chính anh.. Em nghĩ.. anh cũng quá mệt mỏi rồi! Em nghĩ.. giữa
em và anh.. có lẽ.. nên dừng lại đi thôi! – Nó tiến lại gần anh, áp bàn
tay nhỏ bé lên má của anh..
Những lời nói của em khiến tôi trở nên hồ đồ… Tôi cũng không biết phải
làm gì nữa.. Tôi muốn ở bên em.. che chở em.. Nhưng.. như em nói.. có lẽ nên kết thúc đi thôi! Tôi không thể thay đổi em.. không thể khiến em
cười.. Tôi kéo em vào trong lòng…
Nó đang chìm trong một giấc mơ hạnh phúc… Anh nhẹ nhàng hôn nó… anh ôm
nó thật chặt.. Những điều nó mong muốn, nó hy vọng.. nó đều có thể có
được rồi.. Cần gì phải chiếm hữu, cần gì phải tranh giành nữa.. Câu
chuyện của nó.. nên kết thúc ở đây thôi! - Đi nào! Anh đưa em đi chơi! – Anh nói với nó. Nó bỗng nhiên thoát khỏi cõi mộng mơ huyễn hoặc.
- Em..!
- Chỉ một lần.. anh muốn nhìn em cười trước khi ra đi! – Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó, cười với nó.
Nó mỉm cười. “Mơ một hạnh phúc.. có phải là tội lỗi không nhỉ?”.
Buổi tối hôm ấy, anh đưa nó đi ăn kem, nó chun mũi vì lạnh cóng… Anh kéo ghế ngồi cạnh nó, ôm nó, cầm tay nó.. Bàn tay anh, chưa một lần được
nắm… ấm áp quá.. Anh đưa nó đi chơi, cùng nó tung tăng trên bãi sông
Hồng ngắm Hà Nội về đêm. Thật đẹp.. nó chưa thấy bất kì cái thành phố
nào đẹp hơn Hà Nội.. Bỗng dưng nó thấy yêu yêu cái mùa đông lạnh này..
Nó nhớ nó đã cười thật nhiều.. cười thật tươi.. thật vui vẻ.. Nó cảm
giác như mọi lo lắng, suy nghĩ, mỏi mệt đều bị gạt phăng ra một bên. …
Nếu như buổi tối hôm ấy không kết thúc thì tốt biết mấy… Bởi nó biết,
sau cái ngày hôm nay.. nó sẽ chẳng có nổi một giấc mộng hạnh phúc nữa..
Nó đã quyết tâm rời xa anh.. quyết tâm một mình chịu đựng, dày vò bản
thân mình… về tất cả những gì nó gây ra cho những người nó yêu thương….
- Ngày trước, hiện tại, có thể cho đến mãi về sau.. người em yêu.. sẽ
không có một ai khác… ngoài anh.. Em yêu anh! – Nó với anh đang cùng
ngắm cảnh trăng lên cao bị mây mù che khuất.. Nó nói bất ngờ khiến anh
giật mình quay sang nhìn nó..
- Em biết! Sau ngày hôm nay, mọi chuyện đều sẽ trở về đúng vị trí của
nó! Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành cho em và.. xin lỗi anh vì đã không thể làm được gì cho anh!
- Không cần đâu! – Anh choàng tay qua vai nó, ấn đầu nó ngả vào vai anh! Cả nó.. và anh đều không nói gì nữa. Nó mặc cho thời gian trôi.. Để cho cái ngày hôm nay… hạnh phúc của nó, giấc mơ của nó, tình yêu của nó..
tất cả ngưng đọng lại.. đông cứng lại… Đối với nó.. một ngày.. là quá
đủ.. quá đủ để kỉ niệm này sưởi ấm trái tim nó cho đến chết..
- Về thôi! – Anh nói rồi đỡ nó đứng dậy.. Đúng thế! Nó không thể tan
biến trong cái thế giới này được.. Phải tỉnh lại thôi! Chia lìa.. Tại
sao lại khó khăn đến thế.. Nó quay sang nhìn anh.. mặt đối mặt.. Nó lấy
hết can đảm.. choàng tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt như muốn níu anh
lại.. Anh cũng ôm nó.. Nó biết.. có lẽ anh cũng buồn.. Nhưng rồi anh sẽ
tìm được hạnh phúc khác thôi mà… Nó không thể đem lại hạnh phúc cho anh
được…
- Về thôi anh! – Nó buông lỏng bàn tay ra rồi bước lùi ra khỏi anh một
chút.. Suốt trên quãng đường về.. Nó không nói gì! Anh cũng không nói
gì! Kết thúc.. đôi khi cũng chỉ đơn giản thế này thôi!..
Anh dừng xe trước cửa nhà nó. Phải mất 5 phút nó mới có thể lấy được quyết tâm mà bước xuống xe… Anh kéo tay nó!
- Anh chưa từng nói với em rằng… Anh yêu em! Đừng bao giờ quên điều này
nhé! – Nó gật đầu, bước nhanh vào nhà… Mở cửa.. Đóng cửa.. Không bật
đèn..
Ring.. Ring… Tin nhắn đến.. Nó liếc vào màn hình điện thoại.. của anh: “Đừng khóc em nhé! Tạm biệt em!”..
Nó ghét nó hay rơi nước mắt, ghét con người yếu đuối, l