
ù em có làm tất cả
vì anh.. anh cũng không trở lại bên em! Anh! – Lyl ngước mắt lên nhìn
tôi – Anh hãy nhớ tình cảm em dành cho anh, kỉ niệm của chúng ta.. và..
dù anh không yêu em! Nhưng suốt cuộc đời này! Em vẫn sẽ chỉ dõi theo..
một mình anh! – Lyl nói rồi quay đi!
- Cảm ơn em! Lyl! – Tôi hơi lung túng trước câu nói của Lyl. Tôi đã làm
cho hai người con gái khóc vì tôi! Hai người con gái – hai trái tim chân thành nhất trên thế gian! Tôi không thể đem hạnh phúc đến bất kì ai
trong hai em.. Đau khổ! Đến đây là kết thúc.. hay nó chỉ mới bắt đầu!!!
Em lịm đi trong vòng tay tôi! Mặt em trắng bệch. Tôi đã đứng ở góc phố
nhà em suốt đêm… Tôi nhìn thấy em bật tung cửa sổ.. như để tìm kiếm một
chút hy vọng… như để níu kéo một tình yêu! Em ngốc lắm! Tại sao em không làm như vậy ngay từ đầu?
Tôi bế em lên, gọi taxi đưa em đến bệnh viện! Không thể không đi viện! Tôi mở mắt.. choàng tỉnh! Em đang ở bên cạnh tôi! Tại sao tôi lại nằm
trên giường bệnh như thế nhỉ? Em sờ tay lên trán của tôi, đắp một chiếc
khăn ấm lên đầu tôi:
- Anh sốt rồi đấy! Ngốc ạ! – Em nhẹ nhàng nói với tôi!. Tôi nắm lấy tay em bằng bàn tay quấn băng!
- Em..! Quay trở về bên anh có phải không? Anh đã đứng yên.. để chờ em tìm đến anh!
- Em không biết!
- Nhím! Có sao không? – Gà và mèo bước vào, tíu tít hỏi, giọng điệu đầy
lo lắng! Xíu đi ngay đằng sau chúng nó, có cả chuột, sóc, với vịt.. Tôi
nhìn thấy em cười! Là nụ cười nhẹ nhàng, bình thản trước khi Ki đi mà
tôi nhìn thấy
- Không sao? – Em nói!
- Anh nghỉ đi! Em ra ngoài một chút! – Tôi gật đầu. Em bước ra ngoài rồi đóng cửa lại! – Em ngốc! Tôi yêu đuối đến vậy sao? Tôi bước xuống
giường! Hơi choáng váng một chút! Mấy hôm nay! Mệt mỏi thật! Tôi với tay lấy bình rót cốc nước.. uống cạn một hơi cho tỉnh táo.
Em quay trở lại phòng.. Bước đi chậm chạp, hơi khó khăn.. có lẽ do vết thương trên vai!
- Bố mẹ anh vừa mới đến! – Em nói với tôi!
- Bố mẹ anh!
- Uh! Lúc anh đang ngủ! Các bác đi rồi! Thấy anh không sao! Họ cũng bớt lo lắng!
- Thế còn em!
- Em không sao?
- Có muốn về không? Đây là bệnh viện đấy!
- Bệnh viện! Khiến em nhớ lại một chuyện! – Em mỉm cười nhẹ nhàng.
- Nhớ lại! – Tôi muốn biết đó là chuyện gì!
- Anh nghỉ thêm chút đi! Anh dầm mưa cả đêm nên cảm thôi! Lần sau đừng
như thế nữa! – Em đứng dậy rồi bước khỏi phòng. Cả hai chúng tôi đều hơi ngượng ngùng! Giữa tôi và em.. chẳng còn gì nữa!
Chiều hôm đó, tôi ra viện. Tôi tìm đến nhà em.. Ấn chuông! Có người ra mở cửa! Không phải em!
- Cậu tìm ai ạ? – Người phụ nữ trạc 40 tuổi trả lời..
- Nhím có nhà không bác! – Tôi hỏi.
- Cô ấy đi vắng rồi! Cậu vào nhà chờ cô ấy không?
- Dạ thôi! Chào bác! – Em đi đâu vậy nhỉ.
Sáng hôm sau.. mấy hôm sau nữa… tôi đến trường.. Em không có ở trường..
Lyl cũng nghỉ học luôn… Em đi đâu vậy? Ngày nào tôi cũng qua nhà em..
nhưng đều không có ai cả….
**Tại căn hộ của Ki**
- Chúng ta đi tìm Ki thôi! – Nó nói với Xíu.
- Đi tìm Ki! – Xíu lúng túng
- Tìm lại tình yêu cho Xíu.. Tìm lại tình bạn của tôi..
- Nhưng.. Ki ở đâu!
- Đi theo tôi là được! Cô có đi không? – Nó nói với Xíu. Xíu gật đầu!
Khi nó ở bệnh viện! Nó nhớ ra một chuyện!
- Sau này mày có muốn rời khỏi đây không? – Ki hỏi nó..
- Rời khỏi đây? – Nó chưa hiểu
- Rời khỏi ngôi nhà này, rời khỏi thành phố này, rời khỏi đất nước này? – Ki gợi ý. Nó chỉ lắc lắc cái đầu! Ki mỉm cười
- Tại sao vậy?
- Tao không biết! – Nó hơi lung túng – Thế còn mày.. Ki!
- Tao cũng không biết! Tao muốn đi Trung Quốc…
- Tại sao?
- Đó là nơi mà bà tao sinh ra! Bà ngoại của tao! Người thương yêu tao
hơn tất thảy… Và có lẽ.. đó là nơi yên bình nhất tao có thể tìm thấy sau khi rời bỏ..
- Rời bỏ? – Nó cảm thấy lời nói của Ki thật khó hiểu. Nhưng bây giờ.. nó đã hiểu ra.. Ki biết, trước sau gì Ki cũng phải rời xa nó.. Ki biết, Ki cần phải ra đi.. vì nó.. Thật ngốc nghếch vì bây giờ nó mới hiểu ra..
Còn Ki, Ki đã biết điều đó từ lâu rồi.. Từ khi nó gặp lại anh!
- Lúc đó! Mày sẽ thế nào? – Ki mỉm cười! Nó không hiểu hết ý nghĩa câu
nói của Ki.. Nó chỉ ôm chặt lấy Ki rồi nói: “Tao không cho phép mày rời
xa tao!” – Thế mà giờ đây.. Ki đã đi thật rồi..
Nó tỉnh dậy.. Mồ hôi rịn ra trên trán.. Ngày hôm sau.. nó tìm đến nhà
Ki.. Trong phòng Ki có quyển anlbum chụp Ki với bà ngoại.. Nhưng không
có chút manh mối nào! Nhưng tình cờ, nó nhìn thấy! Ảnh của nó.. Sâu
trong một ngăn kéo.. Ki ngốc nghếch! Bạn của nó.. Ki biết nó yêu Ki
nhưng không phải với tư cách một người bạn. Trên tay nó đang cầm bức ảnh nó với Ki chụp chung.. Nó lật mặt sau: “Anh yêu em! Anh sẽ cố gắng giữ
kín tình cảm này của mình.. Anh sẽ cố gắng bảo vệ tình bạn này của chúng ta.. Anh muốn em cười.. dù anh không thể khiến em cười.. Anh muốn em
hạnh phúc.. dù anh không thể đem lại hạnh phúc cho em.. Em à! Nếu có một ngày nào đó anh rời xa em.. thì cũng chỉ vì em..”. Nó rơi nước mắt! Nó nhất định phải kéo Ki trở lại bên nó.. Nhất định là như thế!
- Thưa bà! Có cô Thoại Nhi xin gặp ạ!
- Cho vào đi!
- Chào bác ạ! – Nó nói.
- Cháu ngồi đi! – Mẹ của Ki