
ta mới quen mấy tháng, còn cần thời gian tìm hiểu
thêm.”
Anh không nói gì. Vì sao bao nhiêu người mơ được lấy anh nhiều
như vậy, một người anh cũng không muốn, còn người anh muốn kết hôn lại không muốn
lấy anh.
Anh buông tay ôm cô xuống: “Tùy em vậy.”
“Ivan…”
“Em đi ngủ đi, anh đi tắm.” Anh cởi áo sơmi, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước cọ rửa chảy trong đêm tĩnh mịch nghe lạnh lẽo,
hiu quạnh đến thế.
Tiểu Úc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, ngực co rút từng cơn
đau đớn, cô không phải không thương anh, ngược lại, cô rất quan tâm anh. Cô
cũng biết như vậy lần lượt cự tuyệt sẽ làm tổn tương anh. Nhưng cô không có
cách nào khác xác định: nhiệt tình của anh duy trì được bao lâu, nên không dám
dễ dàng đem cuộc đời mình giao cho anh.
Lỡ đâu có một ngày anh mất cảm giác mới mẻ đối với cô, chán
ghét không khí ở chung này, bắt đầu ở bên ngoài tìm kiếm kích thích mới, cô biết
phải làm sao?
Hay là, hai người sống chung cần thẳng thắn bày tỏ một chút.
Tiểu úc không trở về phòng, cô muốn nói chuyện rõ ràng với
anh, hai bên cùng nói ra suy nghĩ của mình.
Đợi vài phút, Tiểu Úc lơ đãng phát hiện âu phục đắt tiền của
Âu Dương Y Phàm rơi gần cửa, đi qua giúp anh nhặt lên, phủi nhẹ lớp bụi bá, vô
tình thấy ví tiền hé ra một tờ giấy.
Mặt trên chữ viết thanh tú, bay bướm, phảng phát hương thơm,
vừa nhìn là biết chữ của phụ nữ.
[ Cẩm Tú Building, tòa A tầng 5 phòng 2107'>
Tiểu úc nắm chặt tờ giấy trong tay. Cô cố gắng giữ bình
tĩnh, là ai đó nhét vào, hay chỉ là một người phụ nữ xa lạ kín đáo đưa cho anh,
anh vì lịch sự mới đặt ở ví tiền, sau đó quên mất. Hoặc có lẽ là nơi ở của người
bạn mới từ Mỹ về của anh…
Bạn từ Mỹ trở về? Anh cùng Lâm Quân Dật đi đón?
Lòng cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm…
Âu Dương Y Phàm tắm rửa xong đi ra, thấy cô còn ngồi trên sô
pha, có chút kinh ngạc.”Em thế nào còn chưa ngủ?”
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng cô không được tự
nhiên.
Anh vén áo choàng tắm, ngồi xuống bên người cô, không hứng
thú hỏi.”Em muốn nói chuyện gì?”
“ Hôm nay anh đi xã giao với ai?”
Anh tránh né ánh mắt sắc nhọn của cô, cúi đầu lưỡng lự một
lúc lâu.
Ngập ngừng lâu như vậy đủ để Tiểu Úc biết đáp án.
“ Lâm Nhĩ Tích đã trở về?”
Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, khi anh tờ giấy Tiểu Úc
đưa tới trước mặt anh, anh biết chính mình không thể giấu diếm.
“Đúng vậy… Lâm Nhĩ Tích đã về, muốn cùng anh và Quân Dật ra
ngoài trò chuyện.
Lửa giận trong người Quan Tiểu Úc bùng lên. Cô hít một hơi,
nhịn xuống.”Ba người trò chuyện gì?”
“Không có gì. Hỏi han chúng ta sống thế nào, anh nói với cô ấy
em và anh đang ở cùng nhau rất tốt.”
“Sau đó thế nào?”
“Cơm nước xong anh quay về .”
“Không nói gì khác sao?”
Anh nhìn sắc mặt của cô, có chút do dự: “Cô ấy nói có chút
việc muốn nói với anh, hẹn gặp riêng anh ngày mai. Nếu như em không để ý, anh…”
“Em đương nhiên để ý!” Cô đột ngột đứng lên, không thể áp chế
lửa giận.”Cô ta biết rõ anh đối với cô ta tình cũ chưa xong, còn muốn gặp riêng
mình anh, cô ta coi em là cái gì? Còn anh coi em là cái gì?”
“Tiểu Úc…” Anh vội vàng đứng dậy giải thích.”Anh đối với cô ấy
không có cách nào khác, anh chỉ xem cô ấy như bạn bè bình thường, không hơn.”
“Bạn bè bình thường? nếu là bạn bè bình thường vì sao anh gặp
lại thì tâm thần không yên? Vì sao đột nhiên muốn kết hôn? Hay anh sợ sự xuất
hiện của cô ta khơi mào tình cảm anh đè nén đã lâu, sẽ làm anh trầm mê lần thứ
hai. Sở dĩ anh vội vã kết hôn với em, là để bản thân khỏi phải giãy dụa mâu thuẫn.”
“Em? !”Âu Dương Y Phàm dù sao cũng là con cháu nhà giàu, cá
tính hòa nhã không có nghĩa là cái gì đều có thể dễ dàng tha thứ. Đối mặt với
chuyện chất vấn vô căn cứ như vậy, anh có chút tức giận: “Quan Tiểu Úc! Em thế
nào có thể nói ra những lời này? ! Anh nhẫn nhịn em , việc nên làm đều làm,
em…”
“Không ai ép anh nhịn em, cũng không ai ép anh làm cho em
cái gì! Chính anh quấn quít lấy em không tha.” Tiểu úc kiêu ngạo, dương dương tự
đắc, lớn tiếng nói: “Anh muốn gặp cô ta, cũng được! Trước tiên chúng ta hủy hôn
ước!”
“Em, em quả thực không thể nói lý!”
“Em chính là không nói lý như thế! Anh chỉ cần nói một câu
em làm phiền anh, hoặc có lẽ anh vẫn yêu cô ta như xưa, em lập tức đi, nếu như
em còn quay về em sẽ không là Quan Tiểu Úc! Thế nhưng, chỉ cần anh còn bên em một
ngày, em không đồng ý anh một mình đi gặp cô ta !”
Cô cố sức đẩy Âu Dương Y Phàm ra, đi về phòng của mình, hung
hăng đóng cửa thật mạnh. Rồi bật cửa, bỏ lại một câu: “Âu Dương Y Phàm, anh dám
gặp cô ta một lần thử xem! ! !”
Tiếng đóng cửa còn mạnh hơn vừa nãy.
Trong căn phòng tối om, cảm giác trống rỗng lan tràn. Cô ngồi
trên giường, ngơ ngác nhìn ánh trăng tàn ngoài cửa sổ. Cô cũng biết mình là người
tùy hứng, cô hẳn là nên học biểu hiện dịu dàng, khoan dung, am hiểu ý người
khác như Lâm Nhĩ Tích. Nhưng nàng làm không được, anh quen cô còn không tới năm
tháng, anh yêu Lâm Nhĩ Tích đã năm năm, tình cảm này vốn không thể so sánh…
Hôm nay Lâm Nhĩ Tích trở về, nếu như cô ta đột nhiên phát hiện
Âu Dương Y Phàm là người đàn ô