
ô nóng, cô không thể không chạy tới phòng sách
báo của trường. Vừa mới đi vào phòng sách báo , cô mới biết được người
chăm chỉ không chỉ có duy nhất một mình cô, không khí bên trong toàn bộ
như muốn vỡ ra, so với khi xem show diễn của Châu Kiệt Luân còn náo
nhiệt hơn. Xuyên thấu những đám người đông nghịt, cô phát hiện ra, chỗ
ngồi đằng kia, chỉ có một nam sinh mặc áo sơmi trắng dựa vào cửa sổ đang đọc sách, tựa như tìm được bảo vật, cô chạy vọt qua …
“Bạn à, nhờ cậu một chút, mình muốn ngồi ở đây.” Tuy rằng cô luôn để
tóc dài dịu dàng, luôn mặc áo màu trắng thể hiện hình tượng thục nữ,
nhưng cá tính thì có chút “đặc biệt”, nói đi nói lại cũng là khiêm tốn
không đủ, tùy hứng có thừa. Cô đem điểm thô tục duy nhất trên người ấy
đổ tội cho ba, cho rằng đó là gen di truyền.
“Không nghe thấy sao? Máy tính của cậu rất vướng, làm ơn chừa chỗ một chút.” Thanh âm của cô làm kinh động đến một số người, liền càng khiến
cô mất kiên nhẫn, đến khi cô nhắc lại đến lần thứ ba, nam sinh kia mới
chậm chạp ngẩng đầu lên, không chút để ý nhìn cô một cái.
Cho dù nhiều năm về sau, Đông Hiểu Hi vẫn nhớ rõ bộ dáng lúc đó của Lam Thành.
Anh ngồi ngược sáng, có lẽ là vì mặc quần áo màu trắng, nên thoạt
nhìn sạch sẽ nho nhã lại phát ra một luồng khí mát lạnh, ngay cả ánh mắt cũng là đạm mạc, giống như mọi thứ trên thế giới đều không đáng được
hắn để vào mắt. Đông Hiểu Hi ngẩn người suy nghĩ, trong nháy mắt không
kìm được cảm giác mơ màng, cơ hồ trong nháy mắt chìm vào suy nghĩ của
bản thân. Sau đó, cô giống đã đánh mất hồn vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn
nam sinh chỉnh tề trước mặt, trong lúc nhất thời quên chính mình đang ở
nơi nào, càng quên đi mục đích đến đây ban đầu.
Không biết qua bao lâu, nam sinh vô thanh vô tức đem cặp nhấc lên,
đặt ở trên bàn, cô mới cảm giác được chân đã tê rần, liền khẩn cấp ngồi
xuống “Cám ơn cậu, cậu tên là gì, người khoa nào? Nếu không phải toàn bộ phòng sách báo cũng chỉ còn lại này một cái chỗ ngồi, mình cũng sẽ
không làm phiền cậu.” Cô dùng những lời từ trước tới nay chưa từng dùng
qua, cố gắng làm ra điệu bộ cảm ơn, nam sinh kia cũng như không có nghe
thấy, cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Tên này bị điếc sao? Thật sự là một người đẹp trai khó đoán. Đông
Hiểu Hi cảm thấy áy náy vì vừa rồi mình liều lĩnh quá, cô đúng là nhìn
không ra khuyết tật của người này.
Ngay tại cô còn tại vì nam sinh này cảm thấy tiếc, Lâm Sướng từ phía
sau đã đi tới. Cô ghé vào tới nam sinh kia thì thầm mấy câu, nam sinh
hướng cô nhẹ nhàng gật gật đầu, bộ dáng hai người rất quen thuộc. Đông
Hiểu Hi lúc ấy mới biết thực ra nam sinh kia không điếc, mà là chính là
chính mình bị người ta ghét bỏ . Cô không khỏi nhớ tới tiếng ca hôm
trước, chẳng lẽ hắn chính là Lam Thành? Nguyên lai trên đời này thật sự
có loại sinh vật dễ nhìn như vậy, nguyên lai chính mình cũng có thể mê
trai đẹp giống như những nữ sinh khác …
Anh chàng đẹp trai ấy đã là người đã có chủ , Đông Hiểu Hi đột nhiên
cảm thấy có chút ghen tị, cô sống đã 21 năm, chưa bao giờ có cảm giấc ê
ẩm trong lòng như vậy.
Lâm Sướng rời đi, lúc đi cô còn liếc lại khẽ nói nói “Sau bữa cơm
chiều không phải có trận đấu của khoa chính quy giữa đội bóng rổ nghiên
cứu sinh với đội bóng rổ giác trực sao? Chỉ cần nam sinh cao trên 1m8
đều có thể ra sân thi đấu, chỉ có nữ sinh cùng nam sinh chưa phát dục
mới ở trong phòng sách báo hưởng thụ cuộc sống thôi.”
Người bên cạnh im lặng như lúc ban đầu, Đông Hiểu Hi cũng không hi
vọng Lam Thành có thể nói lại giúp mình, chính là tự an ủi bản thân mình thôi, cuối cùng nuốt lấy một ngụm oán giận.
…
Sau bữa cơm chiều, là theo lời của sinh viên của đội cổ động cho đội
bóng rổ nghiên cứu sinh, Đông Hiểu Hi không thể không đi vào sân bóng rổ vì đội hữu hò hét trợ giúp. Chính là cô trong lòng có chút nặng nề,
trước mắt luôn lướt qua khuôn mặt tuấn tú của Lam Thành, còn có mái tóc
mượt như tơ và làn da con gái trắng bóc của Lâm Sướng. Có thể nói khoa
kiến trúc không thiếu tài tử, khoa báo chí không thiếu là mỹ nữ, sao ông trời lại cố tình phá lệ quyến sủng kia hai người, làm cho bọn họ tài
mạo song toàn, mặc dù Đông Hiểu Hi cũng là một mĩ nữ, nhưng so với Lâm
Sướng ở trước mặt, cô cảm thấy chính mình còn thua kém vài phần, về phần cô có cái gì thua kém, lại nói không rõ lắm …
Ngay khi cô đang suy nghĩ mơ hồ, một tiếng còi nhỏ vang lên, không
khí trên sân khấu bỗng nhiên sôi trào, trận đấu bóng rổ chính thức bắt
đầu.
Đông Hiểu Hi sửa sang lại một chút tâm tình, nhìn về phía trận đấu,
đột nhiên một phong thái anh tuấn lọt vào tầm mắt của cô. Lam Thành mặc
một bộ quần áo màu trắng, một ánh sáng chói lòa đập vào mắt mặc dù họ
đứng cách nhau khá xa, vẫn như cũ làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn.
Lúc này Hạ Tuyết đang ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói “Cậu xem nam
sinh mặc áo số 9 bên đội nghiên cứu sinh à? Hắn chính là Lam Thành, tài
tử khoa kiến trúc, học trò cưng của Lâm Khải Càng. Nghe nói nữ sinh theo đuổi hắn, nhiều đến nỗi xếp hàng đến Trân Châu cảng, nhưng người hấp
dẫn nhất vẫn là Lâm Sướng,